Thứ Hai, 23 tháng 11, 2015

Bài 14 - Song Thât Lục Bát - TÔI NÓI VỚI TÔI


Năm đà hết mà chưa Tết đến
Đêm ùa về mà rét chả lui
Tôi ngồi trò chuyện cùng tôi
Bao nhiêu nỗi ngắn niềm dài quanh quanh.


Hoa rỡ ràng như tranh tô vẽ
Tôi dại khờ như k
 vô minh.
Đảo điên những bóng với hình
Nhân tình thế thái lạnh tanh ao bèo.

Trời tây lợt tong teo bóng nắng
Ráng chiều bầm tím đậm thâm u
Gần xa mịt mịt mù mù
Thân giun kiếp dế dại ngu yên đời.


Mớ tóc trắng xơ tơi năm tháng
Tâm trí già lãng đãng nhớ quên
Một đời chả phút bình yên
Đói no cơm cháo, tủi phiền nổi trôi…

Nỗi buồn qua niềm vui rồi tắt
Luôn gắn cùng trời đất quê hương
Gian nguy chết chóc coi thường
Xá gì giông bão gió sương tháng ngày…


Vốn thơ ngây như cây như cỏ
Lại lòng tin sắt đá ngày mai…
Thức lâu chả biết đêm dài
N
ào hay nặng nhẹ nạn tai bởi mình.

Chợt nhìn lá rung rinh ngọn gió
Chợt ngắm sao mờ tỏ đêm đông

Ngộ rằng trong cõi sắc - không
Thân tu một kiếp
Mấy vòng trầm luân.

Tránh xa khỏi si sân tham trọc
Tránh xa mưu hiểm độc hại nhau
Một đời vẹn trước tròn sau
Thanh liêm kiếp sống – sang giầu đức ân


Tháng năm dài… bàn chân thì ngắn
Bứơc lần hồi lẫm chẫm một hai
Ngày đêm nắng lạt, mưa hoai
Phút giây c
ũng thoáng trần ai héo mòn.

*
Cửa Thiền tĩnh lấy BUÔNG làm trọng
Cõi Niết Bàn dùng LẶNG nương thân.


Tôi ơi! Thôi nghĩ xa gần
Kia Phù vân… Nọ Phù vân…
Cuộc đời!

Xin hãy cứ thảnh thơi tâm trí
Xin hãy vui mu
ôn vẻ cỏ cây

Một ngày qua, lãi một ngày.
Cả mênh mông giữa BÀN TAY CHÍNH MÌNH!

Không có nhận xét nào: