Thứ Bảy, 14 tháng 11, 2015

CUỘC NGƯỜI


Trĩu đêm quẩy gánh mộng mơ
Đem trăng sao đổ vấy bờ bến vui.
Khoắng khuya cho lỡ cuộc chơi
Lùa canh ba gió thụt lùi mép sông
Buộc đò ngang cứ lòng vòng   
Chèo chả đặng, buông không xong...
nỗi người.

***
Lồng cồng thúng lửng, mủng vơi
Vớt mây dưới nước, vén giời quẹt ngang
Đon mây xóc ngược đòn càn
Rinh rang thóc lép quáng quàng góc sân 
Oằn ngày nắng rộp gót chân
Chạt mồ hôi muối ướt đầm bả vai. 
...

Trĩu mưa, oằn nắng cuộc người...

HatCat 13/11/2015



2 nhận xét:

Lý Viễn Giao nói...

Xoạc ân đo đếm đất trời thấp cao !

vu song thu nói...

Đầu đề bài thơ làm chị nhớ đến cái gì đó như...người ngựa...hì!