Thứ Bảy, 21 tháng 11, 2015
CỐ LÊN, TÔI ƠI,
( cho cái bệnh phải gió tự nhiên nhào đến. Ghét thế! )
**********
Lầm lũi tháng, lầm lũi năm
Kêu rên với tôi là xa xỉ
Tôi nhìn trời mắt lệ
thấm lòng đất buồn đau.
Cố lên, tôi ơi!
cứ rì rầm chuyện cùng mình đêm thâu
lặng tựa mình lúc sang canh gà gáy
ôm chặt mình khi rét run lẩy bẩy
quạt mát mình chờ cơn sốt lui...
Cố lên, tôi ơi!
mặt trời trượt sườn đồi
chiều đằm đêm ru rím
ngày chìm nghỉm
Ngụp lặn nào, hơi thở đáy sâu tôi!
Nào đâu đơn côi
trời gọi hoa ướp hương giấc ngủ.
gió khẽ rung búp lá
vẫy sao nhen lửa lân tinh.
mây quyến trăng
trải thảm yên bình.
Cho tôi.
Cho tôi
thảnh thơi tĩnh lặng.
Cố lên ,
cắn chặt răng
nuốt đắng
ngậm cay..
sức mỏng lực dầy
Tan
bệnh tật.
Cố lên,
Gom mật
đất kết hoa.
Ủ men xa
rượu trời nếp cẩm.
Tôi cùng mình
Dốc đỉnh trời, cạn vực thẳm!
Cố lên nhé!
Tôi ơi!
Hat Cat 21/11/2015
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
1 nhận xét:
Đừng ốm thật Cát nhe...Chỉ ốm "thơ " thôi!
Đăng nhận xét