Thứ Ba, 24 tháng 11, 2015

BÀI 17 SONG THẤT LỤC BÁT -- KHÚC NHỚ


Lòng nhắn nhủ là thôi đừng nhớ
Dạ thầm thì là chớ có thương
Sập chiều sẫm tím hoàng hôn
Lửng lơ gió nhịp cung đàn vời 
xa...  

Sương đầm đìa la đà ngõ lặng
Trăng ánh ngà bạc trắng nét cây...
Chợt mưa: nước giọt ken dây
Bời bời táp gió xô mây rạc mùa.

Thân trải những nồng trưa rộp phỏng

Mắt tường bao xoáy lốc mịt mờ.
Cạn rồi những mộng cùng mơ
Tuyết băng mấy độ, hạn khô mấy lần…

Lặng từ biệt thanh tân sắc biếc

Rén chia ly hồng điệp màu tươi.
Phập phù miệng bể mép giời
Bồn chồn nắng sớm sương mai.
 Bồn chồn...

Hờn giận tựa triều cơn ập xuống

Đớn đau như vặn ngược thân hình.
Đây bồng bềnh, đấy bồng bềnh
Mái chèo khoắng bọt nổi nênh thuyền chiều.


Nhàn nhạt rọi nắng xiêu tán lá
Xạc xào đu gió ngả bóng cây.

Xốn xang tình ấy, duyên này
Đã xưa mai trúc, dám nay sắt cầm?!

Giơ tay hứng lâm thâm mưa giọt
Lắc vai xua bợt bạt mù giăng...
Đầu nguồn đau đáu cuối sông

Ban mai neo giữ lửa hồng sưởi đêm.

Nhộn nhạo những quên quên, nhớ nhớ

Rối rắm bao dở dở, dang dang
Nước chằm cạp mạn đò ngang
Gìn sương giữ gió muôn vàn.

 Ai ơi!

 Trăng thượng tuần chơi vơi cuối nẻo
Sao đầu hè xiên chéo cánh dơi.


Mây mồ côi, gió mồ côi
Mõ chiều khoan nhặt lơi lơi giọt chiều.

Không có nhận xét nào: