Thứ Năm, 26 tháng 11, 2015

Đọc chọn cho dự án sách VƯỜN THƠ NĂM NHÀ/ Tập 1/ Thơ Hạt Cát



Đọc chọn cho dự án sách VƯỜN THƠ NĂM NHÀ,1
  Thơ Hạt Cát, 


Thơ HẠT CÁT

  ĐỌC THƠ HẠT CÁT, HÁT BÙI CỬU TRƯỜNG,
GẶP DIỆU SINH

Nguyễn Nguyên Bảy, đò đưa 
Trước mặt tôi, lúc này là tập thơ nhiều trăm trang Hạt Cát, của nữ thơ Diệu Sinh/ Bùi Cửu Trường, với lời tựa của Nguyễn Thế Kiên, lời Đọc Thơ Hạt Cát của Nhã My-Sương Lam và lời thu hoạch của Lý Phương Liên. Xin chép trích lại, cả ba khúc giao duyên nhắc trên, trước một hoan hỷ đò đưa.

Nguyễn Thế Kiên: “ Mấy mươi năm cống hiến cho nghề thuốc, nghiệp binh, ngoại lục tuần, chị mới chạm cái mênh mông của cõi ảo internet, những tưởng chỉ để khuây khỏa tuổi hoàng hôn. Nào ngờ, cứ sau mỗi bình minh lại thấy một vài bài thơ xuất hiện trên trang blog Hạt Cát của chị. Chỉ sau 24 tháng, chị đã viết hơn một ngàn bài thơ trên blog của mình. Đọc những bài thơ ấy, khiến tôi ngạc nhiên bởi sự lấp lánh của ngôn ngữ, sự độc đáo của ý tưởng… Đọc Hạt Cát tôi cứ băn khoăn một câu hỏi: Phải chăng, để có hai bốn tháng viết được hơn ngàn bài thơ đầy ám ảnh kia, là năng lượng từ một cõi siêu nhiên nào đó đã tích tụ trong chị suốt mấy chục năm qua? Hay cái duyên thơ từ trời xanh đã nhập vào đời chị sau tuổi lục tuần? Thơ của Diệu Sinh Bùi Cửu Trường – Sợi chỉ căng ngang giữa đời và đạo.”(Sách thơ Hạt Cát, đã dẫn)

Nhã My - Sương Lam: Tôi có một nguyên tắc là không (dám) bình thơ của tác giả đương thời. Điều này cũng dễ hiều vì thứ nhứt sợ cảm nhận của mình cũng không đúng sẽ làm người đó buồn, khó chịu (vì không ai hiều thơ mình bằng chính tác giả). Điều thứ hai là muốn phê bình nhận xét một tác giả thì phải qua một quá trình theo giõi sáng tác, tức những đứa con tinh thần của tác giả đó. Thường thì việc này được kết thúc khi sự nghiệp văn chương của tác giả đó đã hoàn tất. Nhưng hôm nay tôi mạo muội giới thiệu thơ của một người bạn ( đúng ra là một người chị vì so với tuổi đời chị lớn hơn nhiều), bởi vì tôi bị người đó – Hạt Cát “thôi miên”  đã khiến bị cuốn hút  vào những dòng thơ tuyệt vời. vào những dòng chữ  đầy “ma thuật” với sức hút vô cùng quyến rũ !..”(Sách đã dẫn)

Lý Phương Liên: “ Mình làm thơ đã dễ, Cát làm thơ còn dễ hơn, hai đứa đều như thấy cái gì, thích cái gì, viết ra cái đó, viết không kịp nghĩ và đôi khi thực chẳng  biết viết những dòng đó ý nghĩa gì, mục đích gì. Cái đó các ông thầy thơ gọi là ngẫu hứng? Còn mình thì cho đó là thú chơi thơ, chẳng biết Cát có nghĩ thế? Chỉ có điều mình chơi thơ trong không gian hẹp hơn, Cát chơi thơ trong không gian rộng hơn. Không gian của mình chỉ đơn thuần  khu vực cuộc sống gia đình hàng ngày. Không gian của Cát mênh mang hơn gấp nhiểu phần, nào đời, nào đạo, nào tình, nào tu thân, nào ta - bà, nào nam mô.. nào..đủ thứ.. mà Cát gặp, Cát  thấy trong vườn thơ. Thế nên chỉ trong hai năm Cát đã hái được cả ngàn hoa cỏ thơ, còn mình, cũng trong hai năm (lúc 18 tuổi) chỉ viết được vài chục bông thơ. Bái phục sức viết của Cát. Càng bái phục hơn khi Cát năm nay gần bảy chục ( Cát và mình đồng tuế, 1948), mình viết dễ lúc mười tám, đôi mươi, bây giờ tắc tị, còn Cát thì bắt đầu, ai khỏe hơn ai cứ thế suy ra mà  rõ.
Này Cát, mình cho rằng, vấn đề không chỉ ở số lượng bài viết, mà vấn đề là những bài viết đó “thơ” mức nào. Thơ Cát ( tất nhiên mình chưa thể đọc hết, nhưng hứa là sẽ đọc hết, đọc nhiều lần sau này) đều ở mức từ đọc được đến hay, nhưng hơi mệt. Thế là mừng quá rồi. Ai chưa khen hay chưa thích mình không biết, nhưng những câu thơ như dẫn dưới đây, mình chịu, mình thích,
(Chủ ý không dẫn xuất xứ..) dẫn chép 5 câu:
/ Em về/Ứ nhé/ Em về/ Cơn giông đã hẹn bên kia mố cầu../
/ Cõi tạm này chỉ ngắn một gang/ Hai chúng mình chắp vào không đầy nửa/ Đống củi cuối, cành sau cùng cháy dở/ Thu sắp qua/ Đông buốt gió heo may../
/Tôi về nhặt lại ngày xưa/ Chuồn chuồn cõng hạt nắng trưa ngoài vườn../
/ Bao ngày…/ Mẹ đã xa rồi/ Mẹ đi trống cả đất trời quanh con../
/ Trời mùa đông vẫn như ngàn năm cũ/ Rét thủy tinh dòn tí tách sớm Hố Tây../
Thơ Cát hồn nhiên kiểu này, đèm đẹp kiều nay, gợi cảnh, gợi việc, gợi tình kiểu này..nhiều lắm. Đó là một thành công của Hạt Cát - người chơi thơ. Và nếu chỉ trong ý muốn này của Cát (Cát thường lập ngôn với bạn thơ như thế !)  thì cuộc chơi của Cát đã là quá mãn, xin phục tài. Tuy nhiên, nói tuy nhiên là lẽ tiếc sự quá “lãng phí tài thơ “ của Cát. Cát đang ngẫu hứng thơ từ một cái tựa đề, sau đó dùng điệu vần ru đẩy ra thơ, ngắn, dài, cổ, tân tùy muốn. Sao Cát không nén lại chút, cho cái ngẫu hứng “chín” mà thành sự, thành truyện, thành “tứ” để nâng cao tầm thơ, để chẳng những người tung thơ thỏa sướng hơn, mà bạn thơ thưởng lãm cũng được đẫm lòng yêu nhớ thơ Cát hơn?”

Nguyễn Nguyên Bảy, đò đưa thơ Hạt Cát.


1/Hạt Cát, thông tin từ Lý Phương Liên, sinh năm 1948.
Người sinh năm 1948, tuổi Mậu Tí, chữ Mậu hàng can, thuộc dương thổ, chữ Tí hàng chi, thuộc dương thủy, can thổ khắc chi thủy, khắc nhập thổ thủy, toán số bậc 4, cuộc đời gói gọn trong bốn chữ: Vất/Vả/Tranh/Đấu/Thành/Tựu. 
Người sinh năm 1948, tuổi Mậu Tí, tên hành Tích Lịch Hỏa. Tích lịch hỏa là lửa sấm sét, nghĩa nôm na: Sấm có tiếng nhưng không có lực/ Ai cũng sợ nhưng không giết ai bao giờ. 
Từ ý nghĩa Can Chi đến ý nghĩa hành, chọn nghệ danh Hạt Cát thật đắt trong cả nghĩa thực và nghĩa ảo, ắt tất được viên mãn như nguyện trong ý nghĩa Hạt Cát. Thành thực chúc mừng. 

2/Tôi lục đọc trong bốn tập thơ, dầy ngang nhau, đều nhiều trăm trang, ba tập tự in, một tập do NXB Văn Học ấn hành và lục đọc trang blog Hạt Cát mà gặp người thật ngoài đời, tên Bùi Cửu Trường, một người con hiếu thảo, một người lính quân y gần như nghiệp cả đời, một người bạn và một nhà thơ.
Tôi đọc thơ Hạt Cát bằng thuật dịch học, và chỉ có pháp đọc này mới trợ giúp tôi đọc nhanh lướt cả ngàn bài thơ trong kiệm ngặt thời gian và sự thích thú giới hạn của mình. Thuật dịch đọc này có ba pháp: Lý/Tượng/Số. Nôm na là: Bài thơ này nói cái Lý gì, câu chuyện gì ? Lý thuận hay nghịch? Lý mới hay cũ?  Cái Lý thường xuất hiện ngay từ cái tựa bài, hoặc xuất hiện từ một hoặc hai câu mở đầu.. Lý là điều quan trọng nhất của bài thơ. Phần lớn những bài thơ đọc hết khổ thơ đầu hoặc 4,5 câu thơ đầu mà chưa thấy hiện lên cái lý gì, tức là không nên tiếp tục đọc nữa, vì hình như nó không phải là thơ. Trường hợp nên tiếp tục đọc, là trường hợp trong bốn, năm câu này phảng phất xuất hiện Tượng, tức là một biểu tượng, một lập ngôn, hoặc lấp lóa một bất ngờ kỳ lạ. Và đôi khi, không thấy xuất hiện Tượng, mà lại xuất hiện Số, tức là xuất hiện các hình ảnh phối nhau bằng âm thanh, mầu sắc, tâm trạng, các số này thuận nghịch, đối lưu nhau, tương phản nhau, giãi bầy cảm xúc, tâm trạng hoặc gợi sự tò mò thích thú bất ngờ. Dẫn một câu thơ ví dụ về ba pháp Lý/ Tượng/ Số cho lời nôm na, dễ hiểu hơnSắc đỏ của máu và mầu vàng của da/ Mỗi chúng ta là một ngọn cờ..(NNB). Lý là lòng yêu nước. Tượng là ngọn cờ. Số là sự cân bằng giữa máu và da thịt, cân bằng thành con người.
Thật may mắn là Blog Hạt Cát đã nén cả ngàn bài thơ của mình theo phân loại: Thơ ba câu/ Thơ bốn câu/ Thơ năm câu/ Thơ sáu câu/ Thơ bảy câu/ thơ lục bát/ Thơ song thất lục bát/ thơ Đường luật/ Thơ tự do/ Thơ văn xuôi..Mỗi nhãn dung lượng vài chục bài đến cả trăm bài. Sự sắp xếp này chứng tỏ tác giả là người rất tự tin và chấp nhận những thách đố, phẩm bình, lượng gía thơ của bạn đọc. Đó cũng chính là đức chân thành của người chơi thơ. Đồng thời, sự sắp xếp này đã thật lợi lạc cho người đọc thơ, vì được thỏa mãn đối chứng, đón nhận và tôn vinh khi đọc gặp câu thơ thích, bài thơ thích và lẳng lặng lướt qua những câu thơ vu vơ, những bài thơ nhạt. 
Xin hãy hoan nghênh tinh thần yêu thơ của tôi, vì tôi đã đọc hết theo cách Lý/Tượng/Số khối lượng thơ “khủng “ của Hát Cát.
Tôi xin gửi những lời tôi xin bầu bạn hoan nghênh tôi, đến Bùi Cửu Trường, danh khai sinh của nghệ danh thơ Hạt Cát, thay lời khích lệ tôn vinh và biết ơn vì đã cho tôi đọc gặp cuộc đời thường tình của Bùi nữ sĩ. Không hẳn bài thơ nào của Bùi Cửu Trường cũng đẹp đủ “tam thức”  Lý/Tượng/Số, nhưng đã đọc gặp nhiều Lý thuận, Lý sáng, nhiều Tượng đẹp, Tượng hay và nhiều Số lung linh huyền ảo..Đọc thơ Hạt Cát, cảm xúc trong tôi như gặp một người thơ múa hát, hát thơ, tên là Bùi Cửu Trường…Và cũng đồng cảm xúc với Lý Phương Liên: "Tuy nhiên, nói tuy nhiên là lẽ tiếc sự quá “lãng phí tài thơ “ của Cát. Cát đang ngẫu hứng thơ từ một cái tựa đề, sau đó dùng điệu vần ru đẩy ra thơ, ngắn, dài, cổ, tân tùy muốn. Sao Cát không nén lại chút, cho cái ngẫu hứng “chín” mà thành sự, thành truyện, thành “tứ” để nâng cao tầm thơ, để chẳng những người tung thơ thỏa sướng hơn, mà bạn thơ thưởng lãm cũng được đẫm lòng yêu nhớ thơ Cát hơn?” 

3/ Đọc tìm trong ngàn bài thơ Hạt Cát, tôi đã đọc thích nhiều bài, đơn cử: /Đêm, chuyện của một người/ Chỉ còn/ Ngôi sao lẻ loi/ Thử một lần say/ Buồn ơi/ Ma trận/ Nồng oi tháng Sáu/ Âm thầm cuối năm/ Có ai về cùng tôi ngày xa cũ../ 
Không thể dẫn hết những bài đọc thích thơ Hạt Cát. Xin cùng tôi đọc trọn một bài, nhấn mạnh: một bài, một trong số hơn ngàn bài thơ Hạt Cát đã viết tặng đời mới hổi hai năm nay. Bài Đêm, chuyện của một người..

ĐÊM, CHUYỆN CỦA MỘT NGƯỜI 

Mảng đêm đen ngọn đèn mờ tỏ/ Cửa sổ lùa cơn gió vu vơ/ Trăng suông sáng sáng vườn chùa/ Nâu sồng lất phất, song thưa đổ dài.
/Cởi mũ ni, vành tai lành lạnh/ Mồ hôi nồng dính dính ngón tayTường khuya hắt bóng lắt lay/ Cửa Thiền vóc hạc hao gầy bao đông?
/Soi ao chùa má hồng nhàn nhạtDõi sương chùa hạt hạt tong tong/ Rấp lòng về với cửa KhôngNào hay bập bập bùng bùng lửa đêm!?
/Dưa muối chốn gác Thiền đắp đổiNguyện kệ kinh sớm tối Phật đài.Ngân nga chuông thỉnh hồn ai…/ Mõ chiều lốc cốc lọt ngoài tam quan.
/Ngấn mắt ướt lòng tan dạ nát/ Hoen má đào muối xát tâm can/ Thơ ngây chút phận hồng nhan/ Mà ngang trái, mà đa đoan tội tình!
/Buông gió mây nương mình bóng PhậtRũ bụi trần chật vật bấy nay/ Tóc xanh quấn mấy vòng dây/ Vẫn như níu chặt tháng ngày gai chông!
/Ai nỡ lòng ăn không nói nói có?/ Ai rắp tâm mượn gió bẻ măng?/ Nén lòng răng cắn chặt răng/ Cởi duyên oan nghiệt sâu nông bấy chầy!?/.... 
Chiều hoàng hôn trời Tây ác ngảTrăng khuya loang mặt lá nhạt tênhCõi lòng ngỡ đã lạnh tanh/ Vẫn khi quặn thắt tim mình đớn đau…
/Đêm hoang vắng nhàu nhàu cây lá / Ngày nóng nung ủ rũ búp non/ Bao lần nước mắt chứa chan/ Bao lần nhòa bước tam quan ngập ngừng?!/....
/Ngào ngạt sen thơm hồng dẫn lối/ Nước Cam Lồ mát rượi liễu xanh.../ Ngộ tâm thành, Sáng tâm minh / Phật Thiêng Liêng giữa lòng mình đâu xa! 
/Đường Thiền ngàn muôn hoa đua nởCõi Phật Đài lộng gió thênh thênh.Hỡi ai phận bạc nổi nênhNương làn hương khói bồng bềnh bay xa …/
 
Bạn đọc ơi, khúc Đò đưa của tôi đến đây là hết. Ồ, không, khoan, nghe như ai đang gọi, đang thơ, đang hát: /Hỡi ai phận bạc nổi nênh/ Nương làm sương khói bồng bềnh bay xa../ Hình như thơ Hạt Cát, hình như tiếng hát Bùi Cửu Trường, cùng là một người đấy thôi, có điều bây giờ người thơ ấy hát bằng giọng Diệu Sinh trên con đường người ấy đang đi về (hay đi tới) nơi người ấy muốn. Nơi mà như Nguyễn Thế Kiên nói: “Thơ của Diệu Sinh Bùi Cửu Trường – Sợi chỉ căng ngang giữa đời và đạo.”


 
THƠ DÂNG
(Thư gửi bố)

Trọn vòng thế kỷ.
Bố ơi!
thời gian tròn đất vuông trời ngoài kia.
một nghĩa đạo, một túi thơ
nổi trôi ngược bến xuôi bờ trăm năm.
con dưới gối, cháu chật sân
xum xuê cội phúc, trong ngần hạnh hoa.

mây gần mà gió lại xa 
xạc xào vàng lá nhuộm lòa bóng trăng
sao xe óng sợi tơ giăng
neo cũ xa những tháng năm cõi người

Ngọn nguồn nước vẫn dào xuôi  
Thái sơn núi chắn che trời bão giông.
Mênh mông trộn với mênh mông
Vơi đầy rót cuộc sắc - không vơi đầy.
Theo đêm... Ngày cứ hao gầy
Luân hồi thả nghiệp mỏng dầy hư vô.

Bao giờ... cũng vẫn ngày xưa.
Quế hoè vẫn ngát bốn mùa Thôn Vân.

25/10/ 2015


TA DÌU NHAU ĐI HẾT CÕI ĐỜI NÀY
  
Dựa vào vai tôi, mình ạ
nắm chặt tay tôi, mình ạ 
nào cùng đi, mình nhé
như ngày nào ta dung dẻ, dung dăng.
  
Mình nhìn xem: lá lúa trăng
đậu trên mái tóc mình óng bạc
Kìa kìa: lưng trời cánh hạc
rủ chúng mình cưỡi gió cùng bay
  
Mình ơi, sáng nay
nắng hồng đọng trên môi mình.
Thật đó!
  cặp môi ngày nào mọng đỏ
cả đời tôi trộm khát khao.
  
Mình ơi, ngàn vì sao
không có ngôi nào trong như mắt mình đâu nhé!
không có ngôi sao nào nồng nàn như thế!
như đôi mắt đen tròn sưởi ấm suốt đời tôi.
  
Nào mình ơi, khoác tay tôi
mang thêm chiếc áo dài ấm mỏng
chiều Tết này người vắng
tôi đưa mình dạo phố xá thân quen.
tôi đưa mình về tuổi thơ bình yên
kỷ niệm thời cắp sách
ta nghịch đùa nơi vườn hoa bóng mát
nhặt búp đa, nhìn lá hoa bay
ngắm Cột Cờ vòi vọi trong mây
cười nắc nẻ đuổi hoa bắt bướm...
  
Qua rồi, mình ơi
chộn rộn
tháng ngày đói khổ
tháng ngày gian lao
qua máu đào
qua lửa đỏ.
  
Đủ cánh lông
chim ra ràng
rời tổ
Còn lại mình và tôi.
  
Mình và Tôi
còn đây.
Mình của Tôi
trọn vẹn
Ta dìu nhau đi hết cõi đời này.


HAI NỬA

Nửa này vò nát đêm mưa
Nửa kia gom nắng đốt trưa bỏng trời
  Ngẩn ngơ nửa đứng nửa ngồi
  Nong tầm chia nửa rối bời đường tơ 
Khói lam phủ nửa chuyến đò
  Nửa heo may lạnh gió lùa mặt sông
  Nửa trăng bàng bạc trời trong
  Nửa đèn đom đóm soi hồng mặt ao.

Mình ơi, mình ở nửa nào?
  Nửa mây thì xốp, nửa sao thì gầy... 


CHIA NỬA CƠN MƯA

 Mình về chia nửa cơn mưa
Ngô non sũng ướt đầm đìa bãi sông
  Ù ù gió thốc buốt lưng
  Ràn rạt mưa tái tê lòng hai ta
  Rạch trời sấm sét chói lòa
  Vòng tay ấm..cố gỡ ra được nào?

  Chia nhau một hạt mưa rào
  Xẻ đôi ngọn gió làm sao hở mình?
  Đầu giời - cuối bể đinh ninh
  Bỗng dưng hờn giận cuộc tình bẻ đôi!

  Mình về vội vã tôi vôi
  Têm giầu quế bổ cau tươi..mời làng.

  Ta vi vu giữa mây ngàn
  Ngược Ngân Hà.. Bắc cầu sang hai bờ ! 


SỚM THU

Yên bình ngõ vắng sớm thu
Ngập ngừng thèn thẹn tiếng gù chim câu
Thèm thuồng nắng nép gié cau
  Ghen hờn gió giật lá giầu loáng sương

Dấu  thu ram ráp ven đường
  Ríu ran chim nhịp yêu thương rộn mùa.

Kìa, dàn hoa dẻ đong đưa...


ANH ĐỂ LẠI

Khi rời xa, anh để lại cho em
tình thơ trẻ 
tuổi đông nắng ngả
trong veo.  

Không gian bốn chiều  
anh về cách bức.
con tim khuya thao thức
tìm nhau.

Thẳm sâu
chìm ma mị
rón rén bàn chân ne né
sợ đau ngọn cỏ côi.

Cơn mưa biệt ly thật vơi
Giọt nắng biệt ly rõ gắt.

Có một điều rất thật
Anh không xa
Không xa!

14/10/2015


VẪN

Vẫn chờ ai gọi " mình ơi”! 
Vẫn mong cuộc hẹn như hồi xửa xưa
Vẫn như nắng hạn đợi mưa
Vẫn là huyền ảo giấc mơ trang đài
Vẫn nghe chuông vẳng cõi trời

... Búp hoa choàng tỉnh ngó đời ngả nghiêng.


THÁNG BẢY ĐI QUA MIỀN TỐI

Tháng Bảy đi qua miền tối
của ma trơi
của ma đói
 của vòng vòng tội vong.

… Cái hồi là người, cũng giọt máu hồng,
cũng bào thai bụng mẹ
Kẻ chín tháng mười ngày chẵn lẻ
cha mẹ trông chờ
ông ngóng bà mong.
Kẻ lạc nước ròng
mưa cạn
giọt sữa rơi ngoài bát
hạt cơm vãi ngoài mâm.


Miền tối đen rầm
đêm loạng choạng.
 nhập nhèm thiện ác.
Kẻ tội đồ lao vào lửa đoạn đời
Lép nhép tanh hôi
rắn rết bò lổm ngổm.
Lũ lĩ quan tham giật thột 
héo ruột quắt gan lo bạc nén, vàng cân.
Vẫn nhăm nhăm
bớt xén vạc dầu, củi lửa.
thoả thuê
ăn cướp và hối lộ
Phởn phơ quỷ sứ
hùa nhau dọa người hiền.
...
Tháng Bảy
Hồn chùa chiền
sực mùi hương phấn
sặc rượu bia, hôi thịt mắm.
Hồn rừng xanh
trơ gốc, khô cành
toang hoang ghẻ lạnh.
Hồn sông
 đáy cát rạn lòng
xác khô tôm cá, rêu rong
 đen ngòm xú uế.
Hồn thành phố
đám đông nghếch mặt, quay lưng
cố
bịt tai
nhắm mắt.
Hồn mái gianh
vờ vật
đói no
 không ngô bồ
không lúa cót
thắt gan buốt ruột
cầu
Nam mô..
Nam mô 
Nam mô cứu khổ!...

Miền tối
ma ngoi ngóp thở.
Miền trần gian ghẻ lở
Thú người
rồ dại sinh sôi.
... 
Những còn có một Tháng Bảy rạch trời
Phơi miền thật
Chói lòa Tâm Phật 
- Con Người.


CHỈ CÒN 

Chỉ còn lại thế thôi anh
Chỉ còn hai đứa chúng mình với nhau.
Trăng rằm hắt sáng gốc cau
Ánh sao rụng xuống giàn giầu xanh xanh.

Thôi đừng quanh quẩn nữa anh
Tơ vương thuở ấy đoạn tình đã lâu.
Kể từ sông cái bắc cầu
Con đò gác mái, rạn đau lòng đò!

Cũng từ dạo ấy đến giờ
Đường gần bỗng hóa thành xa khôn cùng.
Quanh co khúc khuỷu con sông
Thờ ơ nước cứ theo dòng lặng trôi…

Suối nguồn gửi nước ra khơi
Chắt chiu từng giọt mưa rơi cuối mùa
Nâng niu mầu tím hoa mua
Dịu dàng tô ánh trăng ngà lung linh.

Vời xa…chát mặn biển xanh
Đây vô tình gió, đấy bồng bềnh mây
Cánh buồm nghiêng ngả như say
Lao đao như tháng như ngày xa xưa…

Mình ai ra ngẩn vào ngơ
Mình ai bóng chiếc ngóng chờ…
một ai.

Ơ kìa một sợi nắng mai
Chợt đâu rơi xuống vai người ngày xưa.


NỖI NHỚ


Bắt đầu bao giờ nỗi nhớ cũng bâng quơ
Nhớ như nhớ. Mà lại không như nhớ
Một thoáng như băng, một hồi như lửa
Rồi đêm về xòe bàn tay rỗng không...

Nỗi nhớ giống như một nụ sen hồng
Nửa muốn khoe ai, nửa còn e ấp
Khẽ khàng ẩn mình tầng xanh cao thấp
Ngắm dáng hình gờn gợn nước lăn tăn...

Nỗi nhớ cồn cào, nỗi nhớ bâng khuâng
mơ hồ xa xôi.
diết da gần gụi
Một thời ngây thơ, một thời trẻ dại.
Tháng năm mỏi mòn
nỗi nhớ vẫn trinh nguyên!

Dấu kín hình ai trong bối rối con tim.
Ngàn năm trước... ngàn năm sau vẫn vậy
Trăng nghịch ngợm rủ mây chìm tận đáy
Chơi trốn tìm tôm cá óng ánh sao.


Hồ nước vắt trong, hồ nước ngọt ngào
Tha thướt rêu rong mướt mát
Nỗi nhớ ảo huyền xoe xoe bóng nước
dắt díu nhau trôi đến bao la.

Bảng lảng chiều rung ngọn gió ngẩn ngơ
Nhớ, nỗi nhớ... sắt se gan ruột.
Cánh nhạn thu xuyên nắng ngang bất chợt
Thả nghẹn ngào rơi lịm thinh không!

26/10/2015 


ANH CÓ VỀ HÀ NỘI VỚI EM KHÔNG

Anh có về Hà Nội với em không?
Bãi sông Hồng rười rượi vàng sắc nắng
Hồ Tây gió trụi trần táp sóng
Cánh sâm cầm cô lẻ chấp chới xa

Lèo tèo hoa Hữu Tiệp, Ngọc Hà
Đào Nhật Tân cong queo ngoài bờ cát
Quất Tứ Liên co ro nhợt nhạt
Nhà chọc trời che cớm đọt non xanh!

..Anh có về Hà Nội với em không?
về vợt bướm thổi búp đa mép cỏ
hò reo đuổi lá xoay ngọn gió
  Ú ..ú òa.!.
cùng ‘'bịt mắt bắt dê"..

Về với em
về bình yên đã qua
nhặt mộng mơ rớt rơi sau đạn lửa
tìm hy vọng đóng khung treo ô cửa
xếp bút chì lọ mực đợi chờ nhau!

Rời ký ức ngày xa cũ nát nhàu
lặng lẽ chọn nơi không kỷ niệm.
Sài Gòn đêm thủy triều dâng ngập bến
Anh - Một mình phía con nước trống tênh.

Anh có về Hà Nội với em không?
Ta hít hà hoa sữa nồng hương phố
chen chật ních trung thu chợ cổ
chọn đèn sao nhấp nháy trông trăng.

 Anh có về?
Anh có về không?
Có về với dấu yêu thơ bé?
Có về với long lanh giọt lệ?
Một lần rơi..
Chát mặn cả trăm năm.


BUÔNG

Thuở bé
Tôi học Lão 
mà không học Khổng
Lão nhất nguyên vô vi - " Danh phi thường danh,  Đạo phi thường đạo".
Khổng trí dài lẽ rộng " Ngũ thường tam cương". Tót vời.
Nhưng thuyết Khổng không Đàn bà / người
Đàn bà tôi không phục. 
Tôi mê Trang Chu
thà là con cá lê đuôi bùn lầy nước đục
thanh cao  trí - thanh cao đời
hoá bướm rong chơi
tiêu dao một kiếp. 
Sau lớn lên tôi làu làu chủ nghĩa Mác
theo triết thuyết đấu tranh.     
quên mình.
lao vào cuộc chiến.

Ngộ ra khi tan thuyền, nát bến.
Lại một mình.
Lại tiêu giao.
Giữa cõi ta bà nháo nhào
Mở Tâm Niết - bàn Phật ngự
Thuyền Bát Nhã vô ưu
Thênh thang mây gió
trôi.

Khổng chết rồi. 
Mác cũng chết rồi.
Cũ mới mỏng dày ngàn năm vùi hố.

còn Lão vô vi
còn Phật tại thế
Dạy:
Một.
Dạy:
 Buông.



YÊU NHAU ĐI
Gửi Tâm Tâm Vũ 


Đêm sâu bàng bạc
Vội mà chi... đợi mà chi...
Lọt kẽ tay... bây giờ thành quá khứ
đến rồi Em
giây phút phân ly.

... Sao chả nói yêu hồi má đỏ ?
sao chả bảo thương thuở môi hồng?
sao không gửi lời hẹn hò vào gió
để thẫn thờ bịn rịn... sáo sang sông!

Yêu nhau đi...
Khuya nhạt mây bời rối
 Lối mưa về, sấm chớp quẹt ngang
Em run rẩy như chim non ngộp nước
Chát bờ môi nước mắt mặn hàng hàng.

Yêu nhau đi...
Lời hơ khô đuốc lửa
Xạm bờ vai nắng cháy gió Lào
Đất bánh đa rộp phồng nứt nẻ
Gió cuốn mù phủ xám những đốm sao,

Yêu nhau đi !
Buông bùn xưa cáu xỉn
Giăng cỏ êm nhung mịn đất lành
Cho nụ hồng thắm bờ môi mọng đỏ
Cho tháng  ngày cây lá biếc mùa xanh.


 MÌNH ƠI,

Băn khoăn hết đứng lại ngồi 
Lòng vu vơ nhớ. Dạ bồi hồi mong...
Gió trái mùa lạnh sống lưng
Mưa ngược cơn rót thì thùng xuyên cây
Hương đắm chìm ủ giấc say
Dịu dàng đêm quấn vòng tay ngọt ngào

Mình ơi... 
Giông gió khào khào
Gọi day dứt, dục cồn cào ngóng trông
Neo đau đáu những chờ mong
Buộc yêu thương nuột mấy vòng sợi mây
Bòng bong gỡ tróc vỏ cây
Gút trăm mối cộm mỏng dầy guồng tơ.

Dọc ngang nhớ đến ngẩn ngơ... 
Khuya đêm chép xổi câu thơ gửi mình!




LỜI DẶN DÒ

Xa mặt xin chớ cách lòng
Xin đừng vin quýt, trảy bòng.
 Nhé ai!
 Tơ trời trót buộc thành đôi
 Cũng đừng nói đứng, cười ngồi... đẩu đâu.

Trầu cay đã bén hương cau
Vừa vôi quyện thắm môi nhau.
Nhỉ mình!
Mây non là sát mái đình
Sương già căng giọt rớt vành giếng thơi.
Sông sâu hun hút dòng trôi
Sóng ì oạp ... mạn thuyền xuôi lặng lờ.

Trăng vàng mơ
Sao vàng mơ.
Dòng Ngân
Ô thước
nín chờ
mùa Ngâu! ...


RÃ RỜI

Rã rời đến thế này sao?
Vụn mưa bám dính gai rào không rơi
Người đâu ta? Dấu yêu ơi!
Mùa về...
Sao vẫn xa xôi mịt mờ?!

Tẻ vui chuyển khắc, hoán giờ
Giằng xay cối lúa  ráp xơ hạt vàng
Trấu nửa manh lọt yếm quàng
Chợt tung toé lốc cuốn ngang đầu hồi.
Trắng bong thúng gạo giã rồi
Mịn màng tấm cám lơi lơi giần sàng.

Mình như hạt gạo tám xoan
Mấy sương, mấy nắng, mấy hàng châu sa
Ta gom mưa nụ, nắng hoa
Cầu vồng kết nhịp bắc qua ánh ngày.

Rã rời hết cả chiều nay
Bực mình chuốc rượu cho lay lắt giời.


ĐÔI CÁNH ƯỚC

Xoải chân bước cao bước thấp
Vập ngang vấp dọc đá đường
Lê lết gánh năm cõng tháng
Lưng còng gẫy gập gióng xương

Quẫy đạp cố không bị sặc
Trụt trồi lòng máng bờ mương
Thương thân bấy non cua óp
Đáy rêu làm chỗ tựa nương.

Ước như chuồn chuồn lột xác
Một lần tung cánh xa bay
Vẫy vùng khoảng trời khao khát
Vi vu  gió ngất ngây say.

Hay như phù du một thoáng
Cất thân thoát chốn sình lầy
Chìm trong lạc hoan mơ ước
Bồng bềnh ngắn ngủi phút giây.

Xế chiều...Mặt trời khuất núi
Chợt xoay cơn lốc cuộn rồng
Lòng đời chợt thênh thang rộng
Đưa ta bay đến mênh mông

Mình chính là đôi cánh ước
Của ta - cuối cuộc sắc không.
Mình là cam tuyền suối ngọt
Cho ta lặn ngụp giữa dòng!



MƯA TÌNH

Trong veo mưa
Mưa...
 lanh tanh góc vườn mịn cỏ
 tí tách trái tim bỏ ngỏ
mưa tình gieo hạt tình xanh.

Mưa hát lời tình
Bờ vai nghiêng gió
giục mây chụm lửa
ngái ngủ mưa tình xẹt ánh sét khuya.

Mưa đê mê
 Giọt tình chạm đáy
Ríu rít chen nhau chạy
Mưa tình ủ nắng rọi đêm.

Bờ môi hạn khô ngọt ngào nụ hôn
Mưa tình ửng đỏ
dậy men tình sắc lửa
gió lùa bốn phía quanh quanh...

Đẫm duyên tình
Vòng mưa ngỡ ngàng quen lạ.
thả thuyền bến lá
Ta xuôi miền xa sóng reo.

Mưa tình giọt giọt trong veo
kết bồng bềnh nợ duyên Không/Sắc.


RÉT NÀNG BÂN VIẾT CHO EM

Rét tháng ba em đan áo cho chồng
Tôi không có phần, 
Em nhỉ?
Tôi biết thế, và em biết thế!
Tôi làm gì có tình Bân.
Nhỉ?
Em!

Vòng tay cách xa chẳng khi nào  êm
Nụ hôn vội vàng không bao giờ ấm
Tình như manh áo chật
Em mặc cho người, còn đâu nữa dành tôi?!

Tối tít tắp cuối trời 
Em mịt mù đầu núi
Tháng ngày tàn lụi
Còn trong nhau vu vơ...
vu vơ...
thoáng yêu...

Thoáng yêu không cơm canh chiều
Thoáng yêu không cà phê sáng
Chỉ có trái tim nổi loạn
Thét gào tôi gọi em.

Rét tháng ba dậy men
Cay nồng Xuân muộn
Tháng Ba dập dìu ong bướm
Lượn lờ hoa 
Ru rím ngọt ngào.
Hoa

Rét nàng Bân tháng Ba
không dành cho tôi.
Tình nhỉ?! 
...
Nương dâu bãi bể 
Tôi dắt em về chân mây...
Nhé Em!


DÙNG DẰNG

Dùng dằng mãi tự hôm xưa
Cà đã nén dưa đã chua cả rồi
Vung nào cũng úp khít nồi
Mâm nào cũng ắp đầy xôi với chè

Dùng dằng mờ mịt bến mê
Rêu xanh trơn tuột lối về còn đâu!
Giọt khuya buông thong nhịp sầu
Khào khào gió ném lại câu giã từ

Dùng dằng vài đốm sao mờ
Rớt ngang chiếc lá đu đưa dập dềnh
Trăng già úa héo một mình
Nép côi cút giữa chòng chành bông mây..

Dùng dằng ta đấy người đây
Tình xưa nghĩa cũ vơi đầy còn không?
Nhạt rồi vệt phấn ngoài song
Lạnh rồi một thoáng ấm nồng trả vay.

Dùng dằng giá buốt bàn tay
Thờ ơ ánh mắt lắt lay chiều tà
Bướm hồng trộm mất sắc hoa
Cánh chuồn cõng nắng là là mặt ao.

Dùng dằng nguội lửa bề rào
Phì phò… tay thấp chân cao rã rời
Thân đe, búa nện lõm lồi
Thép non than đỏ, ai tôi nên già?


Dùng dằng..nhặt chiếc lá đa
Gói lời ước hẹn mang ra tạ lòng
Còn gì nữa để mà mong?
Lập lờ con nước lòng vòng ngã ba…


TỰ RU

Tự ru..
Mính hat câu gì?
Con rô thì bé, con trê thì gầy
Con cò lộn cổ cành cây
Lần đêm con vạc cuốc cầy ruộng sâu

Tự ru
Mình chớ hát câu:
“ Ai về, nếu vẫn nhớ nhau.
Đừng về!”

…Cỏ gừng cháy sém bờ đê
Con diều dây đứt chao về mé sông
Khe thuyền sắn* nỏ khô cong
Mai ngày lũ lụt khó lòng nổi nênh

Tự ru
Mình hát một mỉnh
Xa xôi
tình nhé
bồng bềnh
Tự ru..
-------------------------------
*sắn: loại vỏ cây giã mịn để trét vào thuyền nan



ƯỚC
( Gửi các anh chị Hôi VN Gia Bình- Bắc Ninh)

Giá mà giờ mới đôi mươi
Thì buông vạt áo…lí lơi tôi về
Nép xanh ngô bãi triền đê
Long lanh ánh mắt, vụng về bàn tay
Đỏ hồng môi quết giầu cay
Véo von giọng ví, ngất ngây lời tình.

Nhón chân bước… níu lòng mình
Một đi…một lại chông chênh mỏng dầy.
Rượu chưa cạn đã ngà say
Trời buông nắng giọt vơi đầy mắt nhau.

Giá xưa giầu quyện hương cau
Thì hôm nay đỡ nhớ nhau
Ơi tình..!?

Ngọt ngào mây gió Gia Bình
Giá mà tôi
Giá mà mình
Còn xoan.


NHỚ MẸ

Ngóng về cõi mịt mù xa
Con nghe nghèn nghẹn tiếng gà gáy khuya.
Rào tre cào rách lối về
Nát như tương những bộn bề cũ xưa
Vô tình..cạn cóng nước mưa
Vô tâm..nóng táp hũ dưa tàu tàu
Vại cà úp ngược đã lâu
Bình vôi đóng chóc, cau giầu mốc đen.
Cũ xưa đắp đống chua men
Riêng nhớ Mẹ
Vẫn
Vẹn nguyên.
Mẹ à!..

Mẹ xa quạnh cửa quạnh nhà
Cả cơm nước lẫn rượu trà.. nhạt tênh.

Long đong ngược thác, xuôi ghềnh
Lủi thủi con
Giữa
Lênh đênh cuộc người!


MẸ ƠI!

Con úp mặt lòng tay mình
Ram ráp da xanh rớt
Nhăn nheo da khô mốc
Chiều tàn lọt kẽ cô đơn

Xéo hoàng hôn
Xiên ráng lẻ
Cỏ lau tóc xõa
Co ro con gió thốc vai gầy

Mẹ ơi! Mỏi mòn ngày
Cắn môi trầy da (con xoá) câm lặng
Bợt trắng
Nỗi đau dạ buốt tấc tấc dềnh.

Mẹ ơi!
Lộn đi lộn lại vòng quanh
loạng choạng lối về dúi dụi
lem nhem tối
thấp cao con mù mịt cuối con đường..
Gió gió..sương sương
Trống hơ hoác bốn bề không mẹ
Tuổi chiều xa xót lệ
Quánh đặc khuông trời.

Mẹ, mẹ ơi! 
Con muốn như xưa khoanh tròn lòng mẹ.

Kìa chữ
.. chữ chồng chữ chéo
Lệ nhòe
Rơi...


BÀ VÀ CHÁU

Bỗng thấy như khô héo cõi lòng
con cháu lớn khôn bà buồn vui lẫn lộn
Rời vòng tay bú mớm
cháu đi cùng bố mẹ đến tương lai.

Vất vả trần ai
Lưng cháo bát cơm tảo tần mưa nắng
Mịn mềm đất lặng
Trời bung cánh bay.

Ngọn búp non trưa nem nép nhánh cây
Tàu lá úa chiều khẽ khàng rời cội
Hè nắng sôi mặt đường đen bụi
Hai ngả đi về…chân bà cháu dần xa!..

Con cháu lớn khôn bà lặng lẽ già
Nhẹ nhàng khép vòng quay dĩ vãng
Không níu trăng tướp xơ vết sáng
Bà vun cây, nhặt lá, chuốt hoa..

Vòng luân hồi kẽo kẹt lại qua
Ai thoát được vết mòn nhân quả?

Tịnh tâm an tấc dạ
Sân Thiền
vui gió mây..


LỜI DẶN DÒ

Xa mặt xin chớ cách lòng
Xin đừng vin quýt, trảy bòng.
ai ơi!
Tơ trời trót buộc thành đôi
Cũng đừng nói đứng, cười ngồi… đẩu đâu.

Giầu cay đã bện hương cau
Vừa vôi quyện thắm môi nhau,
nhỉ mình.
Mây non là sát mái đình
Sương già căng giọt rớt vành giếng thơi
Sông sâu hun hút dòng trôi
Sóng ì oạp..mạn thuyền xuôi lặng lờ

Trăng vàng mơ
Sao vàng mơ
Dòng Ngân
Ô Thước
nín chờ
mùa Ngâu!..


CỎ HÉO

Túm cỏ ai lôi bật rễ
Vẹo vọ lá héo cọng khô
Nắng cứ bùng sôi mầu lửa
Lòng lại nát nhàu như dưa.


CỞI TRÓI

Mấy vòng dây trói lằn sâu
Bỗng tuột rời khỏi nỗi đau tội tình.
Bao năm quanh quẩn, quẩn quanh
Ngẩn ngơ buộc chặt mây xanh, nắng hồng
Lần hồi, lòng cứ nhủ lòng:
Luân hồi nghiệp chướng thoát không khỏi nào!

Tự tay chôn phận má đào
Tự chân lần đến lao đao, chòng chành
Tự thân chuốc kiếp lênh đênh
Sóng dồi, mưa táp, gập ghềnh ngược xuôi!
Con thuyền nát giữa trùng khơi
Cánh buồm tơi tả cuối giời mong manh.

Thoát trói buộc, nhẹ tênh tênh
Thong dong mình giữa bồng bềnh Hư Vô!


BUỒN ƠI

Buồn gì, buồn đến thế này
Buồn từ rốn bể, chỏm mây buồn về

Buồn đông giá lạnh ủ ê
Buồn xuân dầm dề mưa lất phất bay
Buồn hè nắng rã rượi say
Buồn thu ngăn ngắt mỏng dày tả tơi
Buồn xơ xác cánh chim giời
Bởi bời tơ trắng, chơi vơi gió chiều
Buồn dập dềnh nước thủy triều
Mang mang ngọn sóng, xiêu xiêu cột buồm
Buồn mù mịt định non ngàn
Lá cành xanh đã úa vàng.
Buồn ơi!

Tôi về buồn cõi riêng tôi
Tiện tay quơ đám mây giời ngang qua.


TẶNG MÌNH

Giơ tay nhón giọt xuân tươi
Nâng niu ta gửi về người
Ơi ai!

Lộc xuân buông xõa bờ vai
Bạt ngàn nụ đất hoa giời bồng hương
Thác ào dậy nhớ, bừng thương
Muộn màng xuân đã lạc đường chim xanh.
Bàn tay ta nắm tay mình
Chắt chiu cóp nhăt mỏng manh đợi chờ
Lăn phăn xuân ướt át mưa
Vòng tình ủ ấm nhặt thưa nỗi lòng

Rét nàng Bân thập thò song
Lại gần đây..
Đốt
Lửa hồng sưởi Xuân!


Tủ sách THƠ BẠN THƠ
VƯỜN NĂM NHÀ/ Thơ Hat Cat
Nguyễn Nguyên Bảy, đò đưa

Không có nhận xét nào: