Hình thơ trẻ còn lưu khóe mắt
Nỗi thương đau vẫn thắt ruột gan
Thẫn thờ nhìn khói màu lam
Dõi mù xa bóng thuyền nan in chiều.
Tình mây nước liêu xiêu rời rạc
Nghĩa tuyết sương khô hạn ngàn cây
Tào khang duyên nợ vơi đầy
Trả cho ai những mỏng dầy cũ xa.
Nỗi thương đau vẫn thắt ruột gan
Thẫn thờ nhìn khói màu lam
Dõi mù xa bóng thuyền nan in chiều.
Tình mây nước liêu xiêu rời rạc
Nghĩa tuyết sương khô hạn ngàn cây
Tào khang duyên nợ vơi đầy
Trả cho ai những mỏng dầy cũ xa.
Mình bỏ ta vờn hoa đuổi bướm
Mình rời ta mây lượn gió bay
Mặc ta ngày chóng đêm chầy
Gió sương đẫm ướt vai gầy sớm khuya
Ta đâu bì hơn thua phúc phận
Ta nào so lận đận khúc nhôi
Giận hờn có hả lòng người
Bấy nay cuộc khóc cơn cười để đâu?
Mưa đá táp lá rau bầm dập
Nắng lửa thiêu mặt đất nẻ khô
Người đi khoác mộng quàng mơ
Ta riêng lầm lũi bơ vơ thật đầy.
Không tủi phận, xắn tay đào bới
Không giận thân, rẽ lối ta đi.
Lửa bùng nồi cháo dù khê
Nỡ nào tan lưới xẻ bè rách lưng?
Cũng muốn dứt cho bung mọi nhẽ
Cũng muốn buông cho bể thìa muôi
Nhưng mà thôi...
Tại ta thôi
Vô duyên không lựa khít nồi vừa vung!
Năm tháng quấn bùng nhùng năm tháng
Đêm ngày quăng loạng quạng đêm ngày.
Bốn mươi năm
Chợt phút giây
Thõng buông chết lặng đắng cay vô hình!
Ta thương mình lênh đênh bể ái
Ta xót mình khôn dại nương dâu
Tại trời.
Chả tạị ai đâu
Nghĩa tình ta vẫn xưa sau vuông tròn.
Một kiếp đời gìa non chướng nghiệp
Một nợ duyên cạn kiệt buồn vui.
Gửi nơi chín suối xa xôi
Từ bi mình nhé!
Niệm lời NAM MÔ!
Mình rời ta mây lượn gió bay
Mặc ta ngày chóng đêm chầy
Gió sương đẫm ướt vai gầy sớm khuya
Ta đâu bì hơn thua phúc phận
Ta nào so lận đận khúc nhôi
Giận hờn có hả lòng người
Bấy nay cuộc khóc cơn cười để đâu?
Mưa đá táp lá rau bầm dập
Nắng lửa thiêu mặt đất nẻ khô
Người đi khoác mộng quàng mơ
Ta riêng lầm lũi bơ vơ thật đầy.
Không tủi phận, xắn tay đào bới
Không giận thân, rẽ lối ta đi.
Lửa bùng nồi cháo dù khê
Nỡ nào tan lưới xẻ bè rách lưng?
Cũng muốn dứt cho bung mọi nhẽ
Cũng muốn buông cho bể thìa muôi
Nhưng mà thôi...
Tại ta thôi
Vô duyên không lựa khít nồi vừa vung!
Năm tháng quấn bùng nhùng năm tháng
Đêm ngày quăng loạng quạng đêm ngày.
Bốn mươi năm
Chợt phút giây
Thõng buông chết lặng đắng cay vô hình!
Ta thương mình lênh đênh bể ái
Ta xót mình khôn dại nương dâu
Tại trời.
Chả tạị ai đâu
Nghĩa tình ta vẫn xưa sau vuông tròn.
Một kiếp đời gìa non chướng nghiệp
Một nợ duyên cạn kiệt buồn vui.
Gửi nơi chín suối xa xôi
Từ bi mình nhé!
Niệm lời NAM MÔ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét