Thứ Tư, 8 tháng 7, 2015

ĐI VỀ ĐƠN CÔI



Gom nước mắt kết ngọc cho mình
 lóng lánh dấu 
đắng cay chua chát
một mình vớt nắng chiều kiệt cạn
rạc 
rài buồn kiếp tôi đơn côi.

Lang thang nước dòng, đâu ngược đâu xuôi?
lầm lũi bóng vương mép cỏ

run rẩy rát bàn chân vẹo vọ
tôi 
một mình đi về đơn côi.

Ngàn muôn đời nước mắt chảy xuôi
 cặn muối mặn khô ướp  lệ
quyệt ngang bàn tay nứt nẻ
tôi 
một mình về cuối nẻo đơn côi.

Dấu vai gầy sau khuất góc đời
lấy nét cười che niềm cô quạnh
Tháng tháng, năm năm bốn bề băng lạnh
tôi 
một mình gặm nhấm nỗi đơn côi

 Loanh quanh tôi với cô lẻ mình tôi
 loay hoay xâu dòng lệ ngọc
nuốt vào lòng nước mắt
nén phận đời vào 
đơn côi riêng tôi!

2 nhận xét:

vu song thu nói...

Tháng tháng, năm năm bốn bề băng lạnh
Tôi một mình gặm nhấm nỗi đơn côi.

Đơn côi mà thơ hay thế, chị cũng thích đơi côi! Hi hi

Lý Viễn Giao nói...

Cây cô đơn giữa ngàn xanh
Sao cô đơn giữa long lanh ngân hà
Sóng cô đơn giữa trùng xa
Em cô đơn giữa ríu ra nói cười !