Thứ Năm, 12 tháng 4, 2012

NẶNG NỀ2 thg 4 2012


Một ngày xa lắm… rất xa
Cuồng phong táp cỏ dập hoa hoang tàn.
Thương người má thắm, môi hồng Nặng nề nghiệp chướng, cuốn dòng đớn đau.
Ông tơ ghét bỏ gì nhau
Trộn đời bạc phếch một màu phấn vôi!
Sớm ra đau đáu đất giời,
Đêm về nước mắt lặng rơi buốt lòng…
Vườn sau lá chuối bập bồng
Trời mưa nước giot đục trong tuột dài…
Xót xa biết mấy phận người
Khiến nhầu nhĩ cả mây giời ngang bay.
Oằn lưng nặng tháng trĩu ngày
Cắn răng ngậm đắng nuốt cay một mình…
Tiếc thương năm tháng xuân xanh
Héo hon cũng bởi taị mình…
Trách ai?!

Biết ra... thì đã muộn rồi
Lơ thơ mái tóc, rã rời bước chân...
Ngẫm xa rồi lại suy gần
Tội tình suốt kiếp phù vân đời người.

Không có nhận xét nào: