(Cho một thoáng rất xa)
Em nhớ tuyết hoa, em nhớ
anh
Một thời xa ấy thoáng qua nhanh
Một thời mái tóc buông chấm đất
Một chút vẩn vơ… một khối tình.
Một thời xa ấy thoáng qua nhanh
Một thời mái tóc buông chấm đất
Một chút vẩn vơ… một khối tình.
Giá buốt bóng trăng góc sân
trườngMang mang trắng tuyết lóng
lánh gương
Hàng dương lá rụng trơ thân lạnh
Rặng liễu loi thoi ủ rũ buồn…
Thơ thẩn mình em ngắm con đường
Bời bời bông trắng nhẹ nhẹ buông
Có bóng một ai vồi vội bước
Hơi ấm lan lan… tan tuyết sương…
Chả biết là em có dối mình?
Hạt băng kính cửa chợt lung linh
Em thấy rực ngời đôi mắt sáng
Có phải là anh?
Không là anh?!
Biền biệt tháng ngày ta xa nhau Xưa cũ nhạt phai có còn đâu!
Anh về chín suối, tình hóa đá
Em chốn dương tuyền, lưu dấu đau.
Hàng dương lá rụng trơ thân lạnh
Rặng liễu loi thoi ủ rũ buồn…
Thơ thẩn mình em ngắm con đường
Bời bời bông trắng nhẹ nhẹ buông
Có bóng một ai vồi vội bước
Hơi ấm lan lan… tan tuyết sương…
Chả biết là em có dối mình?
Hạt băng kính cửa chợt lung linh
Em thấy rực ngời đôi mắt sáng
Có phải là anh?
Không là anh?!
Biền biệt tháng ngày ta xa nhau Xưa cũ nhạt phai có còn đâu!
Anh về chín suối, tình hóa đá
Em chốn dương tuyền, lưu dấu đau.
Em nhớ tuyết hoa, em nhớ anh.
Thoáng thôi – là cả tháng ngày xanh...
Anh nơi xa lắc hư vô ấy
Có nhớ tuyết hoa? Nhớ không anh?!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét