VỊNH HÒN VỌNG PHU
Cao cao trên đỉnh bóng con thơ
Bên nách mẹ bồng đứng đợi chờ
Lồng lộng giữa trời hình thiếu phụ
Mịt mù biên ải bóng chàng mơ
Người đi đi mãi trong sương khói
Kẻ đợi đợi hoài thành đá trơ
Mưa nắng bao năm nào thối chí
Trông chồng hoa đá tạc thành thơ
HÒN VỌNG PHU
Côi cút muôn năm nghẹn tiếng thơ
Cô đơn đăm đắm mãi trông chờ
Khát khao ngày gió cồn cào nhớ
Thổn thức đêm mưa dấm dứt mơ
Chót vót núi cao bao cắc cớ?
Chênh vênh vách dốc mấy lỳ trơ?
Bống bồng lạnh lẽo con và mẹ
Nát bấy cõi lòng… tan vụn thơ!
Lồng lộng đỉnh cao ẵm trẻ thơ
Hình hài hóa đá bởi mong chờ
Ngàn năm mòn mỏi ôm thương nhớ
Muôn thủa khát khao nuôi ước mơ
Mây đến hỏi sao còn đứng đó?
Mưa qua thắc mắc mãi lỳ trơ
Gió sương dầm dãi bao lâu nữa?
Thiếu phụ bồng con …Tích dệt thơ