Thứ Hai, 17 tháng 3, 2014

Về cái dậu mừng tơi ở Mộc hoa trang trong thơ Nguyễn Bính


(trích "Nguyễn Bính và tôi" của BÙI HẠNH CẨN)

sự si tình, cái sự vu vơ ở « Mộc hoa trang » phải đợi đến cái đỉnh cao « Người hàng xóm ».
Có lần, tôi đã ngồi ở hàng hiên căn nhà Bính trọ tại Hoàng Mai để nhìn sang hàng xóm; qua chiếc dậu dâm bụt cao ngang đầu người và phất phơ những dây mồng tơi, thấp thoáng bóng người như trong thơ Bính đã kể :
Hai người sống giữa cô đơn
Hình như nàng có nỗi buồn giống tôi
Giá đừng có dậu mùng tơi
Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng
Và đành phải :
Tôi chiêm bao giấc nhẹ nhàng
Có con bướm trắng thường sang bên này…
Tôi muốn ghi lại chút ít, vì theo tôi, trong khoảng ba, bốn năm từ 1938 đến 1941 là lúc sung sức của Bính, có nhiều bài thơ mà sau này nhiều người nhắc nhở.
Thực ra « Mộc hoa trang » chỉ là một cây mộc nhỏ được trống ở gần đầu hè ngôi nhà ba gian nhỏ, chỗ giáp với mảnh vườn nho nhỏ. Và đôi khi được thi vị hóa cho hấp dẫn….


http://buihanhcan.blogspot.com/2014/03/ve-cai-dau-mung-toi-o-moc-hoa-trang.html

3 nhận xét:

Unknown nói...

Bây giờ thì:
Dù cho có dậu mồng tơi
Vượt rào anh quyết sang chơi với nàng!

HAT CAT DIẸUEI SINH nói...

Hi... Dậu thép gai cũng... coi như:CHO QUA chị Đoan à. Cái gai mồng tơi ngày xưa chạm vào cũng đau mà!

Nhamy nói...

Hiiiii....NGHE 2CHI NOi VUI QUA