Không người. Ta đỡ lẻ loi
Một mình ngang đất, dọc trời xông xênh
Khỏi đêm chộn rộn nỗi tình
Khỏi ngày thấy mảnh gió kênh cũng rầu...
Biết rằng đâu chẳng là đâu
Ba bề trống vắng, muộn sầu bốn bên
Một lia lá rụng mé hiên
Một lùa ngọn chổi quét nghiêng mép hè...
Bải bơ hơi ấm ngoài lề
Một thìa dấm cũng loét chua miệng đời.
Dở hay cũng một kiếp người
Đã trong gương giá, lại sôi vẻ hồng
Mang mang nước cuộn dòng trong
Thảnh thơi cá lội, sóng lồng những khi
Nhẹ thuyền rảnh mái nẻo về
Nông sâu chèo lái, sớm khuya bồng bềnh.
,.. Hữu duyên mà lại vô tình
Cầu tre đơn gióng, bờ kênh trụt trồi
Chiếu manh chật ních chỗ ngồi
Oản thừa... Lại thiếu nắm xôi chia phần
Cỗ bàn mâm sắp tròn mâm
Nguội tanh thức nấu đồ hầm;
tại ai?
tại ai?
...
Một mình. Ta đỡ đơn côi
Vươn vai đến chín tầng trời xông xênh.
Chim xanh về đậu lồng xanh
Ta đi hái gió, đu ngành triền non.
Một mình ngược ngọn sóng cồn
Bể Đông ta lội, Thái sơn ta trèo.
Đỉnh ngàn nghe lá thông reo...
Đỉnh ngàn nghe lá thông reo...
5 nhận xét:
... ...
Một mình ta
Giữa bao nhiêu một mình !
Được nghe lá thông reo là nhất Cát rồi, chỉ có ở Đà Lạt mới có nhiều thông, chúc Cát iêu tuần mới tràn niềm vui (~_~)
Một mình ta với chính mình
Non xanh,thác bạc mang tình phiêu du
Một mình mà chẳng một mình
Trong suy tư chẳng thấy mình đơn côi.
Một mình mà thấy bao người
Dẫu đơn côi ấy khúc nhôi tự trào ?
Đăng nhận xét