Chủ Nhật, 30 tháng 8, 2015

Thơ NGUYỄN BÍNH : ANH VỀ QUÊ CŨ

Đây là bài thơ HAY NHẤT  về THÔN VÂN - quê tôi

ANH VỀ QUÊ CŨ 
( tặng Bùi Hạnh Cẩn )  - 1942 - Nguyễn Bính

Anh về quê cũ: thôn Vân
Sau khi đã biết phong trần ra sao?
Từ nay lại tắm ao đào,
Rượu dâu nhà cất, thuốc lào nhà phơi.
Giang hồ còn lại mình tôi,
Quê người đắng khói, quê người cay men.
Nam kỳ rồi lại Cao miên,
Tắm trong một cái biển tiền người ta...
Biển tiền, ôi biển bao la,
Mình không bẩn được vẫn là tay không...

Thôn Vân có biếc có hồng,
Biếc trong nắng sớm, hồng trong vườn chiều.
Đê cao có đất thả diều,
Trời cao lắm lắm có nhiều chim bay.
Quả lành nặng trĩu từng cây,
Sen đầy ao cá, cá đầy ao sen.
Hiu hiu gió quạt trăng đèn,
Với dăm trẻ nhỏ thả thuyền ta chơi.
Ăn gỏi cá, đánh cờ người,
Thần tiên riêng một góc trời thôn Vân.

Ơi thôn Vân, hỡi thôn Vân!
Phương nao kết dải mây Tần cho ta.
Từ nay khi nhớ quê nhà,
Thấy mây Tần biết đó là thôn Vân.
Ơi thôn Vân, hỡi thôn Vân!
Anh em ly tán, lâu dần thành ra
Không còn ai ở lại nhà.
Hỏi còn ai nữa? Để hoa đầy vườn.

Trăng đầy ngõ, gió đầy thôn,
Anh về quê cũ có buồn không anh?

3 nhận xét:

vu song thu nói...

Không còn ai ở lại nhà.
Hỏi còn ai nữa? Để hoa đầy vườn.

Quê chị cũng vậy...ly tán chẳng còn ai.
Thơ Nguyễn Bính thật hay. Cám ơn tác giả và chủ nhà nhé!

Lý Lãng nói...

Thơ của Nguyễn Bính luôn thắm đượm tình quê !
Cảm ơn chị đã giới thiệu bài thơ hay !

Unknown nói...

Sang thăm Cát iêu tuần mới
Chúc Cát iêu đón tết độc lập tràn đầy cảm xúc (~_~)