Vô tình 24/12/2012
Hàng cây chiều vô tình nghiêng bóng
Gió đông chiều cõng nắng tha phương
Buồn sao như khói như sương
Nghe xao xác lá ven đường bơ vơ.
Ai góc bể thẫn thờ chờ đợi
Ai cuối trời tơ rối bòng bong
Mây che xám cả trời đông
Bồn chồn lửa đốt cháy lòng … ai ơi!
Mờ mịt xa thề bồi son sắt
Nhàn nhạt lơi ánh mắt vòng tay
Vẫn rằng mình đấy ta đây
Mà sao cách trở ngày dầy, đêm sâu.
Gió đông chiều cõng nắng tha phương
Buồn sao như khói như sương
Nghe xao xác lá ven đường bơ vơ.
Ai góc bể thẫn thờ chờ đợi
Ai cuối trời tơ rối bòng bong
Mây che xám cả trời đông
Bồn chồn lửa đốt cháy lòng … ai ơi!
Mờ mịt xa thề bồi son sắt
Nhàn nhạt lơi ánh mắt vòng tay
Vẫn rằng mình đấy ta đây
Mà sao cách trở ngày dầy, đêm sâu.
Lòng vẫn mãi cồn cào thương nhớ
Dạ vẫn vương dáng cũ hình xưa
Vườn xanh cải đã nén dưa
Ngẩn ngơ cà ghém, canh cua hôm nào...
Dạ vẫn vương dáng cũ hình xưa
Vườn xanh cải đã nén dưa
Ngẩn ngơ cà ghém, canh cua hôm nào...
Bóng sao sa nao nao vàng tím
Ánh trăng suông rải mịn lối đi
Bước cao bước thấp ai về
Cảnh khuya cô quạnh, đường khuya dập dờn…
Nào dám nói kẻ khôn, người dại
Nào dám chê phải trái cùng ai
Năm cùng, tháng tận. Muộn rồi
Vắng mưa, gió lại mồ côi tội tình!
Ánh trăng suông rải mịn lối đi
Bước cao bước thấp ai về
Cảnh khuya cô quạnh, đường khuya dập dờn…
Nào dám nói kẻ khôn, người dại
Nào dám chê phải trái cùng ai
Năm cùng, tháng tận. Muộn rồi
Vắng mưa, gió lại mồ côi tội tình!
Đăng ngày: 21:41 23-12-2011
Thư mục: Tổng hợp
Những chiếc lá rời cành rơi góc sân
chiếc lá quăn queo màu xanh úa nhạt
gió lạnh mùa đông trung du xao xác
cuốn những chiếc lá nối vòng theo nhau
những chiếc lá vô tâm không còn đau
thản nhiên xoay vòng luân vũ.
Cây ngoài vườn tả tơi ủ rũ
Gió hanh khô bốn phia vô tình
Cánh cửa nghiêng vênh
Kính mờ vuông trời xam xám.
Đồi trung du mùa này không còn sắn
Đồi trung du mùa này đã dỡ khoai
Lạnh cóng bàn chân sạn chai
Xước gót tướp xơ đỏ bầm đất sỏi.
Những chiếc áo bông vá vai cặm cụi
Những chiếc quần bạc màu lầm lũi dũi đất khô
Trung du
Ngày lại ngày qua
mầu mỡ nửa năm lúa vàng
mầu mỡ nửa mùa ngô trắng
cằn cỗi hơn trăm ngày hom sắn
hơn trăm ngày dãi khoai…
cái khổ cái nghèo đeo đẳng bao đời...
quật quăng sương gió.
Lá xanh chưa kịp vàng
âm thầm rời rã
âm thầm rời cây
Người già ngồi bó gối tỉnh say
Người trẻ khom khom lơ đãng
Nghiêng nghiêng trời Tây
Tàn chiều buông sẫm tím
Trăng đông sớm ngang đầu co ro giá rét
Uể oải loang nhập nhoạng sáng bâng quơ...
Trung du
Thương lá xanh sượt ngang rơi trên cỏ bơ vơ
Cỏ cũng màu héo úa
Rét mướt đông bộn bề mù chia nửa
đọng xám cánh bèo tây!
Một nét
Đăng ngày: 00:43 23-12-2011
Thư mục: Tổng hợp
Một nét- Một nét vẽ gì, anh nhỉ?
- Em vẽ hình ông mặt trời
mặt trời hồng hồng sáng chói
mặt trời đỏ đỏ rong chơi.
mặt trời rực muôn ánh lửa
em nhặt về hạt nắng rờiHạt nắng là anh, anh ạ
sười ấm tim em nhỏ nhoi.*
- Một nét vẽ gì, em nhỉ?
- Anh vẽ mặt trăng ngày rằm
muôn ánh lung linh mờ ảo
dát vàng đêm thu mướt xanh
Anh nhẹ níu tia sáng mỏng
ủ hoa thơm mát trong lành.Ánh trăng là em, em ạ
bên anh hiền dịu mong manh.Hai ta vẽ chung một nét
Nối liền muôn kiếp đời mình!
gưi H 22/12/2011
Đăng ngày: 22:07 25-12-2011
Thư mục: Tổng hợp
Đồng không quê ngoại
Cọng mạ non mọc vương mọc vãi
Xác rạ khô vướng lối bò đi.
Một mình ngồi giữa ruộng quê
Hanh hanh nắng gió bốn bề trống không.
Xác rạ khô vướng lối bò đi.
Một mình ngồi giữa ruộng quê
Hanh hanh nắng gió bốn bề trống không.
Lòng trào dâng nghẹn ngào nỗi nhớ
Ông bà xưa cấy lúa trồng khoai
Tủi thân mẹ sớm mồ côi
Nửa đời con gái - nửa trời gió sương.
Con tha thẩn qua vườn ruộng cũ
Nhà ông bà, giờ có còn đâu
Bao đời cuốc bẫm cày sâu
Một cơn xoáy lốc... giàn bầu chỏng chơ
Ao nước rộng ngày xưa câu cá
Vườn dọc ngang trĩu quả xanh cây
Thế mà… lại hoá trắng tay.
Nhà mình từ bấy đến nay… không nhà.
Cái sân họ xé ba, chia bảy
Mấy căn nhà họ lấy đem đi
Thắt lưng tần tảo sớm khuya
Tai bay vạ gió chuốc về bỗng dưng.
Cụ tậu ruộng vì chăm lao động
Ông làm nhà vì lắm nho sinh
Mấy đời ăn nhịn dể dành
Ai hay thành tội thành tình nhà ta…
Bị quy tội mà không biết tội
Người hy sinh còn cãi nổi ai
Con ngồi nhìn nắng trải dài
Nấm mồ cậu đất gạch phai màu chì…
Nhiều lần muốn về quê làng cũ
Đất nhà không… không chỗ dâng hương
Ngàn muôn nhớ, ức vạn thương
Ông bà ở chốn suối vàng có hay?!
Ông bà xưa cấy lúa trồng khoai
Tủi thân mẹ sớm mồ côi
Nửa đời con gái - nửa trời gió sương.
Con tha thẩn qua vườn ruộng cũ
Nhà ông bà, giờ có còn đâu
Bao đời cuốc bẫm cày sâu
Một cơn xoáy lốc... giàn bầu chỏng chơ
Ao nước rộng ngày xưa câu cá
Vườn dọc ngang trĩu quả xanh cây
Thế mà… lại hoá trắng tay.
Nhà mình từ bấy đến nay… không nhà.
Cái sân họ xé ba, chia bảy
Mấy căn nhà họ lấy đem đi
Thắt lưng tần tảo sớm khuya
Tai bay vạ gió chuốc về bỗng dưng.
Cụ tậu ruộng vì chăm lao động
Ông làm nhà vì lắm nho sinh
Mấy đời ăn nhịn dể dành
Ai hay thành tội thành tình nhà ta…
Bị quy tội mà không biết tội
Người hy sinh còn cãi nổi ai
Con ngồi nhìn nắng trải dài
Nấm mồ cậu đất gạch phai màu chì…
Nhiều lần muốn về quê làng cũ
Đất nhà không… không chỗ dâng hương
Ngàn muôn nhớ, ức vạn thương
Ông bà ở chốn suối vàng có hay?!
Bình Điền NAM ĐỊNH 25/12/2011
(mồng 1 tháng chap- giô Bà ngoạ)
(mồng 1 tháng chap- giô Bà ngoạ)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét