Thứ Bảy, 18 tháng 2, 2012

Những bài chưa có trongTHƠ HAT CAT DO KS HĐT BIÊN SOẠN

Đăng ngày: 20:07 22-10-2011
Thư mục: Tổng hợp

Xin làm chiếc lá vàng rơi

Đăng ngày: 19:34 26-11-2010

Xin làm chiếc lá vàng rơiXin làm cơn gió cuối trời thu xưa...

Giật mình tiếng hát Trương Chi.Nửa ru ngọn sóng, nửa mê hoặc người .Để oan khiên nước mắt rơiĐể chênh vênh cả một trời mộng mơ...Gió thu tan tác mây thu Mảnh trăng thu khoác sương mù mong manh...Đã đành cung Quảng lạnh tanhGiá băng thôi cứ giá băng ngàn đời
Kìa, mùa đông sắp sang rồiHeo may gió rét ngoài trời căm căm...
Xin xa xôi để mà gần...Ơi, con thuyền nhỏ lênh đênh, lững lờ.

08-12-2010

XIN ĐỪNG

Xin đừng làm lá hoa đauXin nhẹ chân kẻo nát nhàu cỏ xanh.
Ai xui gió lạnh, nắng hanhĐể sầu riêng trĩu nặng tình đớn đauAi đi đâu ? Ai về đâu.Ắp đầy cả một cõi sầu vu vơ...

LỜI RU

Đăng ngày: 21:14 01-03-2010

Tiếng sáo diều ngân nga lời ruMột nắng hai sương, áo vá vai của mẹ.Hạt mưa đầu nguồn, hạt mưa cuối bể...Về đâu?.. Lời ru thơm cay vị trầu cau"Con cò bay la...con cò bay lả"...Nắng tháng Giêng nửa mờ nửa tỏ:- Cánh cò nào bay đến tự nơi em?.

Con đường chia hai, nơi lạ nơi quenEm ở lại ...à ơi ... ru cánh võng Anh lặn lội nơi quê người xa lắc...- Lời ru nào đưa ta về ngày xưa?

BAO GIỜ

Bao giờ mới lại mưa ngâu?
Bao giờ Ô Thước bắc cầu sang sông?
Bao giờ mới hét chờ mong?
Bao giở? Người có biết không, hỡi người?
Miên man cõi nhớ xa vời ,
Biết bao giời lại nối lời nước non?

CHÔNG CHÊNH tặng tác giả " chông chênh" Nguyễn Bính Hồng Cầu

Em tôi cố " nhặt bóng mình "
Để "chông chênh" bớt chông chênh một vàiTôi khư khư giữ bóng tôiMà chông chênh vẫn suốt đời chông chênh

MÕ VÀ BỜM

Người ta kháo nhau rằng thì là mà. Một lần Đông Ki Sốt đi

tìm cách kiếm tiền để cưới nàng Đun- xi- nê béo ủn ỉn thì gặp chuyện mua bán này. Ông ta bèn tức cảnh sinh tình làm một bài thơ rất chi là hay ho để ghi lại chuyện.( Ông định đem về tặng nàng Đun -xi - nê xinh đẹp thì phải )

Mõ rao :" Ai bán gì không?"Bờm rằng:-"Tớ bán cánh rừng xanh xanh- Bán con sông nhỏ uốn quanh,- Bán mưa tháng Sáu, nắng hanh tháng Mười,- "Bán hết con sóng ngoài khơi,- "Bán cả mây trắng trên trời đang bay"

- "Bờm ơi! Cậu tỉnh hay say.- "Bán tất tần tật, sau này...chôn đâu?"Bờm rằng :"Chuyện đó tính sau- "Có tiền ,tớ chẳng ở lâu nơi này" - "Còn con cái? Còn mẹ thầy "Bờm rằng:" Tiền nắm trong tay. Lo gì?"

-Bờm tít mắt hả hê...
Ông Đông Ki Sốt bèn hỏi địa chỉ và đăng ký một xuất ăn theo. Nhưng hình như mải đi đánh cối xay gió nên đánh rơi mất Bài thơ này . Có người nhặt được nhờ đăng lại.

LẠI MƠ

Lại mơ mây cõng mưa vềỪ thì nước ngập triền đê. Cũng đành.Bắc thang lên hỏi ông xanh:- Cớ sao đầy đọa mong manh phận người?
Lại mơ về chốn xa xôiNhớ ai, nhớ đến cháy đồi cỏ hoang.Có gì đâu. Chút mơ màngDuyên xưa như chiếc thuyền nan ngược dòng.Nắng mong mưa ngập trắng đồng Mưa thì lại ngóng , lại trông nắng vàng.

( Hà nội những ngày nắng nóng thế kỷ 44-45oC 7/7/2010

HÀ NỘI GIÔNG

Bằng lăng tím dăng sợi nắng.Cồn cào. Nôn nao.Bất chợt Giông Mưachiều Hà nội.

Cơn giông chiều nay rất vộinhư ngày chiến tranh anh về rồi đi.Mưa hạt ủ ênhư nước mắt đêm ngày xa vắng

Mây đen rầm phương BắcCa dao xưa xui đổ thóc ra phơi…Nhưng đường phố chiều nayBão nổi.Mưa rơi.Người và xe cuống cuồng sợ hãiNhư tận thế đang gần xích lại!

Ngây dạiTrời òa nước khóc chiều.Nghiêng ngả liêu xiêuCơn giôngQuặn đau.Xạm đen chiều lịm nắng.Mưa. Mặt phố đỏ nhòe cánh phượng Mưa. Bằng lăng hoa bết tím thân cành.

Hà nội chiều mong manh. Hà nội chiều mơ màng sắc nắng.Mờ mịt xaThăm thẳmChúng mình...

Cồn cào chín đợi mười chờ.Biết đâu là thực là mơ . Hỡi người?Hỏi đêm: đêm cứ thở dài.Hỏi ngày : ngày cũng một hai ỡm ờ.Hỏi giăng: giăng chẳng chịu thưaHỏi giời : sớm nắng chiều mưa mặc lòng.

Thu rồi sao lá chửa vàng Lạy giời đừng bắt Đông sang. Lạy giời!...

CHỈ ĐẾN KHI CHAM ĐÁY ĐẮNG NỖI BUỒN

Chỉ đến khi chạm đáy đắng nỗi buồn. Mới chợt nhớ một mơ hồ vị ngọt.Tháng chín. Thu tàn. Trăng nhạt.Mây rũ buồn.Đêm tái tê sương.

Chỉ đến khi chạm đáy đắng nỗi buồn .Mới chợt thoáng một vu vơ ánh mắtMới thấy khát khô chiều sa mạc.Với vô cùng trảng nắng nóng bủa quanh.

Chỉ đến khi chạm đáy đắng nỗi buồn Mới da diết nhớ vòng tay của mẹHơi thở ấm nồng , lời ru khe khẽ Nhẹ nhàng đưa ta vào lãng quên.

Chỉ đến khi chạm đáy đắng nỗi buồn.Mới tự biết vịn chính mình đứng dậy.

Không có nhận xét nào: