Mùa Xuân lầm lũi một mình
Rén nhớ thương ủ cõi tình xanh rêu.
Ngác ngơ
biển sóng
đìu hiu
Chon von
dốc đỉnh, sườn đèo
tơ hơ...
Bấm tay tính đốt...
ngẫn ngờ
Mình ơi! Biết đến bao giờ...
Mình ơi!
Bao giờ giầu lại đỏ môi?
Xanh non gió biếc hát lời ru cây?
Dịu dàng mây thắt thừng dây
Hanh hanh nắng sợi quấn ngày vào đêm...
Đem tình về ấp gối êm
Đem mình về với mịn mềm giấc xa
Đem mật lá rót vào hoa
Lành hiền vẻ đất, bao la nét giời.
...
Sớm chiều phấn bụi mưa rơi
Gợi thương, dục nhớ
Mình ơi..!
Bao giờ?!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét