ĐỪNG RA PHỐ NỮA
Tôi lớn lên cùng cây cỏ lá hoa của phố phường HÀ NỘI.KHI HỌ CHẶT CÂY tuy đau lòng nhưng tự nhủ: họ sẽ giồng cây đẹp hơn, không bị đổ khi giông bão... Và nghĩ đó cũng là lẽ tự nhiên.
Nhưng khi HỌ TRỒNG LẦM CÂY, thì tôi cũng như bao người dân đau như bị lừa đảo vậy. Buồn qua thể , ngồi viết linh tinh
Hoá ra họ chả coi dân là cái đinh gì...
Đây chỉ là nỗi lòng một người dânHà nội
-------///---//-----
Đừng ra phố nữa , dân ơi!
Kẻo xa xót cả khoảng giời bình yên.
Dùng đầu... Thì có quan Liêm
Chỉ dùng lòng ruột... Đói đêm lẫn ngày.
Trí bằng nửa cái lóng tay
Nhăm nhăm mua bán ghế này bàn kia.
Loay hoay tính rượu đổi chè
Tận tình chôm chỉa , ăn chia tận tình.
Trăm phương kế : đầy túi mình!
Đầu tư vợ đẹp con xinh, nhà lầu.
Phát quang phố để chia nhau.
Kệ dân than, kệ phố đau.
Mặc lòng.
Tâm địa cong, dự án cong...
Miễn là chia chác đều trong lẫn ngoài.
Kệ thây phố của các người
Túi tiền dự án đầy cười vàng đô.
...
Dân gian, dân bướng, dân ngu
Chặt cây chuyện nhỏ ... Có gì mà rên!
Không cây, càng sáng đèn đêm
Lại không lá rụng,..bớt phiền quyét lau
Lợi chồng chất chả thấy đâu
Sao dân lại cứ than sầu.
Dân ơi!
Kêu đường chật chội tới lui,
Chặt cho thoáng lại kêu giời.
Rõ điên!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét