Khi em khẽ lắc đầu
sụt sùi trời mưa lệ
Cao xanh thương anh thế
Nỡ nào em không thương...?
Sớm vườn rụng hải đường
Chiều tàn hoa trà đỏ.
Bông lau em
tóc xoã
Sao không gió
cứ bay?!
Khi anh nói : từ nay
đừng xa nhau, em nhé!
Là hừng đông sắc đỏ
Ửng hồng má bồ quân.
...
Hôm qua về hư không
Ngày mai còn chưa đến
Một khắc đời từ bi
Cho tình ta thánh thiện.
6 nhận xét:
Bài thơ này Cát lại làm em nhớ câu hát một thời hoa lửa em rất mê, đó là bài hát Đất nước tình yêu và nỗi nhớ hì hì
Khi anh nói yêu em. Vườn cây đầy hoa trái. Khi anh nắm tay em. Mây giăng giăng bay chỉ ánh trăng mờ...
Chúc Cát iêu ngày mới bình an thơ hay nhé ! (~_~)
http://i.imgur.com/NVcua3O.gif
Cám ơn Bạch Dương. Trời Hà nội sụt sùi,,, bịa cho vui thôi
Có lẽ rất hiếm khi chị có được giây phút thanh thản như thế
Giọng thơ này rất khác với giọng thơ thường thấy của chị, Không biết cảm nhận của em có sai không?
Đúng! Hồng Loan ạ, Buồn mãi cũng hết! Bỗng nghĩ tới cai vui vui... thì vui
Cám ơn em
Buồn có thể là nét riêng của thơ Cát. Nhưng chị vui khi em vui!
Đúng! Hồng Loan ạ, Buồn mãi cũng hết! Bỗng nghĩ tới cai vui vui... thì vui
Cám ơn em
Đăng nhận xét