Chàng à. Thiếp chả dám đâu
Gió cơn quăng quật chuối tàu rách bươm...
Mưa rơi lộp bộp lõm vườn
Rét nàng Bân táp thê lương đọt chè...
Trời xanh sao lấy tay che?!
Tắt ngang liệu có lối về thẳng ngay
Rồi ra không chóng thi chầy
Hoạn Thư ấy, Thúc Sinh này... khác đâu!
Thôi thì thà phụ tình nhau
Vườn xanh xin giữ cau giầu cho tươi
Gần góc bể, xa cuối giời
Dữ lành liệu có thoát lời thị phi...
Buông tay,
chàng!
để thiếp đi!
Ngàn năm duyên nghiệp lấy gì cân đong?
Chút yêu, khắc dạ ghi lòng
Dám đâu đem một chữ" đồng " bẻ hai!
Chàng về nơi ấy cùng ai
Thảnh thơi thiếp ở bên ngoài chân mây
Muôn ngàn đắm, ức vạn say
Duyên phận mỏng, cắc có dầy.
Đôi ta.
Chàng ơi!
buông áo thiếp ra
Thắm xuân biếc nụ, đỏ hoa.
Kìa, chàng!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét