Trời đưa thơ đến với mình
Thơ đưa mình khỏi chông chênh chốn này
Khi giọt ngọt, lúc miếng cay
Khi nhạt thếch, lúc đắm say
Chúng mình.
Chợt lì phẳng, chợt cong vênh
Bỗng chốt chặt, bỗng long đanh... lộn nhào
Dám bì nay thấp, mai cao
Dám so đèn nến, giăng sao tỏ mờ?!
Rằng thơ mãi chỉ là thơ
Rằng ta lúc thật lúc vờ... dẻo queo
Mình thân bọt, ta phận bèo
Đây cuội khe, đấy sỏi đèo ngang phân
Thơ thương ta lặng khóc thầm
Ta nương thơ vượt bụi lầm mà bay.
...
Hai mình tình lá, duyên cây
Nguyện bên nhau trọn kiếp này.
Nhé thơ!
Nhé thơ!
HatCat 16/12/2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét