Thứ Bảy, 20 tháng 8, 2016

VUI THỨ 7 -THÔI ANH , ĐỪNG CHÁN MỚ ĐỜI


( Kính tặng nhà thơ Hoàng Xuân Hoạ) 


Thôi anh, đừng chán mớ đời.
Cát em chỉ chán Một thôi. Chán nhè.
Chán từ mấy cái vỉa hè
Gạch mới tinh đã nhăm nhe thay rồi
Chán từ chuyện cái ghế ngồi
Tranh nhau sứt mũi, vều môi bao thằng
Vét vơ chất ngất bạc vàng 
 Vừa leo lên đã oang oang dậy đời
Chán từ cá thối, thịt ôi
Chán sang lấp biển, san đồi nhom nhem.
...
Chung quy cũng tại đồng tiền
Túi đầy... chú cháu anh em kết đoàn.
Hè nhau lừa bịp, dối gian 
Giả bằng cấp, giả học hàm, ngày sinh.
Giả mãi... Chả nhận ra mình
Tưởng mình sao đỏ, sao xanh, sao vàng
Tưởng mình danh giá cao sang
Coi dân trong xóm, ngoài làng thảy ngu.

... Chán mình có mắt như mù
Có đầu chả rõ thật hư thế nào
Vẫn mong đổi vật, dời sao
Vẫn tin trời thấp, đất cao an lành.

Cat về giải cái chiếu manh
Nghe con Gián hát một mình gọi khuya

Hat Cat
20/08/2016

Không có nhận xét nào: