Sáu năm trời
Nước mắt tôi vẽ hình lục giác
- hình tổ loài ong
Mẹ tôi là ong tảo tần.
Sáu năm trời
Nỗi đau tôi ở trần
Lồng ngực hẹp gió nào lùa cũng thấu.
Nỗi đau tôi ri rỉ máu
Huyết quản quặn thầm
phập phồng nhịp tim rơi.
Chả ai tuổi sáu mươi còn gọi mồ côi.
Chỉ có từng tế bào bảo tôi như thế!
Mẹ không về cuối bể
Mẹ không ngược đầu nguồn
Mà
sắc không vô thường
đem mẹ tan vào xa vắng!
.... Bông lau trắng.
Tóc mẹ xoà gối đêm
Mắt mẹ khép lim dim
Thảnh thơi
Người
Yên ngủ! ...
Năm ấy lụt dâng tràn Võng Thị
Hồ Táy không bờ
Mấy tuần liền chỉ mưa...
Và mưa...
Trời khóc thưong tôi từ rày không mẹ!
Rồi từ đó
Với tôi
Trời không thiêng nữa
Đất chả còn linh
Cầu vồng hết lung linh
Máy ngũ sắc thành cục bông hỗn loạn!
....
Đêm vắt tay qua trán
Ngày ngước mắt nhìn trời...
Mong lung tôi
Không bến bờ neo đậu.
... Tôi ghen con chim bờ dậu
Chíp chiu chờ mẹ chiều chiều.
Tôi ghét con miu
Gừ gừ
Ấm tròn lòng mẹ.
...
Sáu năm...
Đơn côi xé tơi hơi thở
sợi gió khẽ rung cũng bần bật nỗi đau.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét