Thứ Tư, 1 tháng 4, 2015

Thơ của Bạn _ DIÊU BÔNG CUỐI TRỜI_


Diêu bông mềm mướt ngón tay
Xôi xa chị - 
Một áng mây cuối trời
Ngước trông chả thấy bóng người
Đâu ánh mắt, đâu nụ cười… cho em?

Không quai thao tím màu sim
Không đuôi gà lọn tóc mềm buông vai
Không khăn nhung, chả trâm cài
Không yếm thắm, cũng không hài thêu hoa…
Chị - bong gạo đỏ tháng Ba
Xua rét Bân… thắp thịt da xuân nồng
Chị không phấn vẫn má hồng
Môi không son nét dầy cong mịn mềm
Hút thân em, hút hồn em
Ngẩn ngơ chiều nắng vén rèm ngó theo…

Rằng yêu…
Dám thốt lời yêu?!
Bời bời gan ruột chín chiều cuốn quanh
Sao hôm ấy rát nắng hanh
Sao xe sao ngựa cồng kềnh…
 chị ơi!?

Ngẩng đầu em hỏi ông trời
Diêu bông ngày ấy…
Giờ ai đang tìm?!
Em tiêu nhẵn cả mùa sim
Qua mùa cốm… lại qua thêm mùa hồng.

Dửng dưng chị cứ như không
Bầng bầng em lửa đốt lòng.
Chị ơi!
***
Diêu bông có thật không trời?
Để khổ tôi.
Để tội tôi .
Bốn mùa...

(TS )


Không có nhận xét nào: