Thứ Tư, 1 tháng 4, 2015

1/4 TÔI VIẾT CHO MÌNH

XÚC CẢM-


Cứ đến hòm nay ta lại sầu
Nào biết vì đâu?
 Hỏi tại đâu? 
Tréo ngoe phận bạc như vôi ấy
Một cõi ta bà - cõi bể dâu! 

Cứ đến hôm nay ta lại buồn
Có phải nguồn cơn?
- Tại nguồn cơn? 
Mỏng dày duyên nợ ba sinh ây
Xui nước bể Đông ngược về nguồn...

Cứ đến hôm nay ta vân vi
Thắt buộc tháng ngày nỗi ai vì...
Ta không giun kiến, không ong bướm
Nương cánh chim trời cuộc thiên di.

Cứ lặng thầm trôi... Nước mắt trôi...
Từ đinh non xa đến cuối trời
 Vòng tay ôm cả bao la nhé! 
Cạn kiệt nhớ thương mấy kiếp đời! ?


Không có nhận xét nào: