( Viết cho người bạn học tiếng Ả Rập đã hy sinh)
Người bạn có nước da đen
lẫn với bóng đêm
Có hàm răng chắc đều ngô nếp
Rổn rảng tiếng cười lẫn với bóng đêm
Có hàm răng chắc đều ngô nếp
vỡ òa sinh sôi
ồn ào chợ vỡ...
Bỗng
Chiều nay
Ngồi đó
Bóng hắt nghiêng ráng đỏBiến thành nhỏ bé
Lặng câm...Dáng âm thầm
Tóc bạc rũ trên đầu gối...
Tôi nhìn anh dò hỏi
Anh đăm đắm nhìn tôi không nói.
Run run đưa cho tôi cái túí
Cái túi bé tý thủng cũ mèm
Cái túi màu cỏ úa lem nhemCái túi xơ mòn xám đen lửa khói
Tôi lật trước lật sau
ngắm trên ngó dưới:
Một cái túi…
một cái túi…
Một cái túi
chỉ khâu vẻn vẹn ba ký tự mà tôi không đọc nổi!
....
- Em quên rồi à ?
Đây là túi của thằng Cơ
Cái thằng xinh như con gái.
Cái đêm nó tạt qua Hà Nội
Em cắt miếng “tăng” khâu vội
cho nó đi B!
….
Bốn chục năm
Anh lần mò suối núi đèo khe
loanh quanh tìm kiếm…
Sau ba cuộc chiến...Nó chỉ còn
Chỉ còn là...
là...mỗi một
Cái túi này!
...Ba ký tự ngoằn ngoèo dắt dây
Là anh khâu mò chữ cái Ả Rập - tên của nó
Đèn hết dầuChiếc kim đâm vào tay
Máu rỏ.
...Nó cười : “Mày ạ
Nay mai ở chiến trường
Tao chết không tên
Thì vẫn còn cái túi chữ Ả Rập khâu chỉ đen
thấm máu mày...
Chả ma nào đọc được tên tao. Mày giỏi"
***
Người bạn xưa có nước da màu tốiCắn môi im lìm
Nước mắt hàng hàng
lăn...
nóng hổi!
Nước mắt hàng hàng
lăn...
nóng hổi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét