Gió
bấc lạnh se se cuống lá
Mưa phùn rơi lả tả ngọn cây
Bốn năm: ngàn bốn trăm ngày
Cô đơn nến ngọn lắt lay bập bùng!
Ngàn năm ấy sắc không vẫn thế
Cõi đời này dâu bể vần xoay
Mẹ về mờ mịt ngàn mây
Gia băng lạnh buốt đêm ngày lòng con!
…Như cước trắng búi tròn tóc mẹ
Đôi mắt đen lấp lóa niềm vui
Đói no luôn thấy mẹ cười
Chưa bao giờ mẹ hé lời than van!
*
Đồng Bình Điền sắc non màu mạ
Dòng sông Xưa như lụa uốn quanh
Bãi bờ mướt mát dâu xanh
Nhà nhà khung cửi lanh canh… đêm ngày
Vốn thông minh tính này toán nọ
Lại đảm đang liệu gió đoán mây
Ông Bà theo cánh hạc bay
Mẹ _ thân con gái mỏng dầy toan lo…
Mưa phùn rơi lả tả ngọn cây
Bốn năm: ngàn bốn trăm ngày
Cô đơn nến ngọn lắt lay bập bùng!
Ngàn năm ấy sắc không vẫn thế
Cõi đời này dâu bể vần xoay
Mẹ về mờ mịt ngàn mây
Gia băng lạnh buốt đêm ngày lòng con!
…Như cước trắng búi tròn tóc mẹ
Đôi mắt đen lấp lóa niềm vui
Đói no luôn thấy mẹ cười
Chưa bao giờ mẹ hé lời than van!
*
Đồng Bình Điền sắc non màu mạ
Dòng sông Xưa như lụa uốn quanh
Bãi bờ mướt mát dâu xanh
Nhà nhà khung cửi lanh canh… đêm ngày
Vốn thông minh tính này toán nọ
Lại đảm đang liệu gió đoán mây
Ông Bà theo cánh hạc bay
Mẹ _ thân con gái mỏng dầy toan lo…
Đồng chiêm khê quê
ta: Vân Tập
Nước bốn mùa chìm ngập đường ra
Thuyền nan sóng táp sân nhà
Vững tay chèo chống ngày xa đêm gần.
*Bao nhiêu năm lớn lên bên mẹ
Bỗng sớm mai…
Đau xé lòng con.
Đầm đìa Hà Nội mưa tuôn
Trắng trời nước cuộn biến đường thành sông!.
Mẹ chốn xa mênh mông mây gió
Con nơi này thương nhớ khôn nguôi.
Chân mây biền biệt cuối giời
Mẹ yêu thương mãi giữa đời yêu thương!
Nước bốn mùa chìm ngập đường ra
Thuyền nan sóng táp sân nhà
Vững tay chèo chống ngày xa đêm gần.
*Bao nhiêu năm lớn lên bên mẹ
Bỗng sớm mai…
Đau xé lòng con.
Đầm đìa Hà Nội mưa tuôn
Trắng trời nước cuộn biến đường thành sông!.
Mẹ chốn xa mênh mông mây gió
Con nơi này thương nhớ khôn nguôi.
Chân mây biền biệt cuối giời
Mẹ yêu thương mãi giữa đời yêu thương!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét