Thứ Sáu, 3 tháng 8, 2018

Nguyễn Bích Thuỷ với bài ĐỂ LẠI của HCDS



C
ảm nhận của Nguyễn Bích Thuỷ
Một cơn gió bất chợt thoảng qua, để lại sự tươi mát, cảm giác êm đềm, pha lẫn những hồi ức. Nhớ nhung ? Nhưng lại chợt nhận ra diều gì đấy xa xăm, bâng khuâng?
« Một vòng ôm không trọn tháng năm » trống vắng, bồng bềnh như mây, lâng lâng, khó tả, hụt hẫng bởi đặt nhiều hy vọng nhưng không nhận được những gì mong muốn.
« Nên hè nóng và đông rất lạnh » Cô đơn nên xúc cảm nhạy bén hơn khi mù lòa bởi hư danh, bởi tình ái ?

« Một nụ hôn hờ đỏng đảnh
Lướt ngang xơ mảnh 
nắng vụn chiều. »
Hư ảo, mong manh. Thất vọng nơi khóe mắt. Một lý tưởng ? Một niềm tin ? « Lướt ngang xơ mảnh nắng vụn chiều. »

Nếu là Nguyễn Bính chỉ đơn giản : " ...Ba gian đầy cả ba gian nắng chiều .", sự cô đơn.

Niềm tin sụp đổ, nát vụn trong lòng. Đôi chân muốn khụy xuống, nhưng tâm hồn lại nhẹ bỗng bay lên. Ngao nghe, khinh man su hờ hững, hời hợt : « Lướt ngang.. », trần trụi, vụn vặt: "...xơ
, ...manh, ...vn..."
"...Xin đừng nói yêu
lời yêu sao bền khi cõi đời giả tạm?
Xin đừng thề hẹn
thề hẹn sao khi đá núi vẹt mòn?! ..."

Nếu là Nguyễn Bính
«…Nhà em xa cách quá chừng
Em van anh đấy anh đừng yêu em.”
Lời thơ đã cao hơn, tâm hồn đã bay xa hơn cái thực của Nguyễn Bính.

Nỗi khát khao cháy bỏng, tự do, tình yêu. Mặc dù biết nó không thật.
« ...Vết đỏ son
Vệt môi tình vẫn đậm... »


Cơn gió thoảng rất mới, gợi lại hoài niệm đã qua. Dù cho núi, đá có mòn, vẫn giữ vẹn toàn như lời thề sắt son. Dù cho cuộc đời đen bạc, vẫn giữ vẹn mơ ước.
« Neo hồn người dấu trong sâu thẳm
Tim ta ».


Tình yêu và những cung bậc về cảm xúc, lúc thăng, lúc trầm, lúc khoan, lúc nhặt. Tâm hồn đã bay lên trên những ràng buộc vật chât. Gần như thoát ra khỏi thế giới, bay vào không trung. Tình yêu không còn gói gọn với cảm xúc nhục dục. Nó đã hòa quyện vào đất trời, vào vũ trụ bao la. Mỗi ngày qua đi, vật chất biến đổi nhưng cảm xúc vẫn lắng đọng, như mới vừa trải qua.


22/09/2015 Nguyễn Bích Thuỷ -- VQ Bỉ

**********************************************
ĐỂ LẠI

Để lại nhớ nhung
Gió rủ thu về quá vãng
Để lại mơ hồ lãng đãng
Người đưa tình về xa xăm.

Một vòng ôm không trọn tháng năm
Nên hè nóng và đông rất lạnh.
Một nụ hôn hờ đỏng đảnh 
Lướt ngang xơ mảnh nắng vụn chiều.

Xin đừng nói yêu
lời yêu sao bền khi cõi đời giả tạm? 
Xin đừng thề hẹn
thề hẹn sao khi đá núi vẹt mòn?!

Vết đỏ son
Vệt môi tình vẫn đậm.
Neo hồn người dấu trong sâu thẳm
Tim ta.

Hat Cat 21/09/2015

3 nhận xét:

Unknown nói...

Thơ Cát thì hay tuyệt rồi
Chúc mừng Cát đc bạn blog khen nhé (~_~)

vu song thu nói...

Thơ hay và bài viết cũng thật nhìn xuyên được câu thơ!

Châu Thanh Thủy nói...

Để lại nhớ nhung
Gió rủ thu về quá vãng
Để lại mơ hồ lãng đãng
Người đưa tình về xa xăm.
----------------------------
Em thích đọc này quá! Vì nó khiên em xao lòng chị ạ!