KHÚC TÌNH GỬI LẠI
Ngác ngơ ánh tà dương nhàn nhạt
Lay phay mưa hạt hạt bóng mây
Một mình ngồi tựa gốc cây
Mảnh gió gầy... Mảnh lá gầy lô xô.
Nhìn đụn mây nhấp nhô mé cửa
Nghé biếc non búp bé run run
Chợt lòng khơi nỗi héo hon
Chợt sầu trĩu dạ đè cơn nín lời
Gió biền biệt cuối trời mờ mịt
Nắng xôi xa tắp tít ngàn mây
Dại tê tay gối đầu tay
Giấc khuya trằn trọc, canh chầy nôn nao.
Ai có bì sau cao thấp trước
Ai có so sớm vạc khuya cò
Sông sâu mấp mé mạn đò
Sóng dềnh con nước dạt xô cánh bèo.
Phận đá núi cheo leo vách núi
Thân cỏ hoa bởi rối cỏ hoa
Gặn gần mà vẫn vời xa
Thân thương sao chả mặn mà dấu yêu?
Nhặt hạt nắng hanh chiều rớt lệ
Gom giọt mưa thấm kẽ đớn đau
Khúc tình ta gửi cho nhau
Man man quặn lớp biển sâu sóng lừng.
Vòng thít chặt mấy từng yêu ghét
Nới dây buông nút thắt nhớ nhung
Dấu đớn đau chốn mông lung
Đem muộn phiền gửi phiêu bồng hư vô.
Tà dương nhàn nhạt ngác ngơ
Sao khuya mờ mịt bám bờ sông Ngân.j
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét