NHỚ KHUẤT NGUYÊN
NHỚ KHUẤT NGUYÊN
Sông Mịch La giờ không còn trong đâu
Ô nhiễm ngàn năm nước quánh đen từng giọt
Người ta dùng rổ sề múc nước
Một giọt nước bốc mùi vô số rác bám theo.
Dòng Mịch La cong queo
Hai bên bờ vụn nát
Miệng cống thối đổ ào ào ác tật
Dòng Mich La thành nguồn bệnh khôn cùng!
Dòng Mịch La giờ không bóng cá tôm
Không còn ngọn bèo trôi, cỏ dại.
Khuất Nguyên ơi!
Nếu Người sống lại
Xin Người đừng nhảy xuống Mịch La!
Khuất Nguyên (chữ Hán: 屈原; bính âm: qū yúan), tên Bình, biệt hiệu Linh Quân (340 TCN - 278 TCN) là một chính trị gia, một nhà thơ yêu nước nổi tiếng của Trung Quốc. Ông là người trong hoàng tộc nước Sở, làm chức Tả Đồ cho Sở Hoài Vương. Ông học rộng, nhớ dai, giỏi về chính trị, lại có tài văn chương. .
Ngoài tập Ly Tao là tập thơ bất hủ của ông để lại, ông còn có nhiều sáng tác thơ khác như Sở từ, Thiên Vấn (Hỏi trời).v.v.
Đến cuối đời ông bị vua Tương Vương (người nối ngôi Sở Hoài Vương) đày ra Giang Nam (phía nam sông Dương Tử). Ông thất chí, tự cho mình là người trong sống trong thời đục, suốt ngày ca hát như người điên, làm bài phú "Hoài Sa" rồi ôm một phiến đá, gieo mình xuống sông Mịch La tự tử.
Ông cũng chính là nhân vật trong sự tích tết Đoan Ngọ (Đoan Dương). Theo truyền thuyết này, để tưởng nhớ về con người và cái chết bi ai của ông, hàng năm người ta tổ chức vào ngày mồng năm tháng năm là ngày tết Đoan Dương ở Trung Quốc và một số nước khác ở Châu Á.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét