NỬA SAU KHOẢNG ĐỜI
( Chép lại theo những gì đã nhớ)
" Nửa sau khoảng đời "được khai sinh trong khoảng giao thừa giữa hai nửa cuộc đời ấy. Tạm biệt người yêu, để lại đằng sau những vần thơ học trò, anh sinh viên khoa Văn ĐHSP1 HN lên đường nhập ngũ
Cùng một dòng thư mà hai khoảng đời
Khoảng trước xa rồi .Ai còn nhớ nữa
Cái khoảng có những đồng đội của tôi
Là khoảng đời đêm nay tôi nhớ
Nếu phải chia cho người yêu một nửa
Thì em ơi! Nhận lấy khoảng đời đầu
Cái khoảng đời vời vợi nhìn nhau
Đằm thắm thời gian không mùa ranh giới
Ôi! Cái đêm hành quân rất vội
Mắt anh mắt em ngần ấy vì sao
Còi lên đường những vì sao nôn nao
Thôi về đi em hai đứa cười nóng mặt
*Chả có cái hôn nào không tắt
Kỉ niệm nửa đầu còn? mất ?ở lòng em
Ga rất dài rất lạ rất quen
Đoàn tàu lô xô vào trận đánh
Đêm hành quân anh nhớ em quá thể
Khoảng đời này có nhớ khoảng đời xưa
Ở đây núi rừng xanh lại nghe xanh sóng bể
Đố em tìm em chẳng thấy anh đâu
Điếu thuốc Sầm sơn bảo đêm rất sâu
Người Hà trung bảo anh đừng sợ lạc
Ai gọi dải núi trước nhà là Giăng hạc
Để ấm lưng mình một dải Cù êu
Cái khoảng đời nửa sau đáng yêu
Có những đêm miền trung đầm đậm
Biển ở Nga sơn vỗ vào rất ấm
" Bọn mi lên đường choa sống mần răng "
Những ngày xưa một nửa của chúng mình
Đằng trước đằng sau Cù êu Giăng hạc
Ước gì những lá thư đừng thất lạc
Nối khoảng đời này với khoảng đời xưa
Đêm miền Trung là đêm của dừa
Dừa vỗ lòng anh ngủ như vậy đó
Ôi cái khoảng đời đêm nay cháy đỏ
Đợi ngày về anh chia lửa cho em
Hà Trung 1972 ,
VŨ ĐÌNH VĂN
_________________________________________
_________________________________________
TÂM TƯ của đồng đội NGUYỄN KHÁNH HƯNG
Về bài thơ:
NỬA SAU KHOẢNG ĐỜI
(Liệt sĩ VŨ ĐÌNH VĂN )
"Cùng một dòng thư mà hai khoảng đời
Khoảng trước xa rồi ai còn nhớ nữa
Cái khoảng có những đồng đội của tôi
Là khoảng đời đêm nay tôi nhớ
Nếu phải chia cho người yêu một nửa
Thì em ơi! Nhận lấy khoảng đời đầu
..........................................................."
" Một bài thơ hay trong nhiều bài thơ hay của lính,một ngôi sao sáng trong vòm trời sáng sao thơ, viết trong cuộc chiến tranh chống Mỹ"
Có thể đánh giá bài thơ ấy như vậy không?
Liệu người viết bài này- một đồng đội cũ của Anh,có vì quá nhiều thương nhớ mà mất đi sự khách quan trong nhận xét của mình. Đúng? Sai? Là quyền phán xét của các bạn - những người yêu thơ ở mọi lứa tuổi. Chỉ biết rằng : Bài thơ đã nằm lòng phần lớn các chiến sĩ trong đơn vị tôi, đơn vị bạn ngay từ những ngày đầu được biết. Và giờ đây,nó vẫn sống cùng họ
NGÀY ẤY ......
Hàng chục pháo đài bay B52 tan xác trên bầu trời Hà nội. Những thất bại đau đớn, kinh hoàng khiến những " bộ não chiến lược quân sự của lầu năm góc " điên cuồng trả đũa các đơn vị tên lửa anh hùng bằng chính lực lượng không quân Mỹ.Phải" triêt tiêu tên lửa Bắc Việt "-chiến thuật ngông cuồng thâm độc . Thế là :"Mặt đối mặt ", rất rõ ràng, quyết liệt
Đạn tên lửa sắp hết, nhiều tiểu đoàn đã bị tổn thương. Ngày 26/12/1972,tiểu đoàn chúng tôi là một trong số rất ít đơn vị tên lửa phòng không còn bảo toàn được khả năng tác chiến. Sau chiến thắng đêm26 rạng 27,mất mát, đau thương lại " thăm hỏi " chúng tôi. Tên lửa còn, Hà nội còn. Tên lửa chiến thắng, HÀ NỘI vinh quang. Cứu bệ, cứu đạn trở nhiệm vụ đặc biệt khẩn cấp, quan trọng. Vũ đình Văn đã hi sinh khi cùng đồng đội hoàn thành nhiệm vụ đó.
Thơ Anh đã miêu tả rất chân thực một khoảng đời trai trẻ của chúng tôi .......
Phải hiểu những trăn trở, suy tư, vui buồn, gian khổ trong những ngày đầu " xếp bút nghiên theo việc cung đao" mới hiểu được cây bút giàu cảm xúc tinh tế từ độ 14, 15 tuổi nay bỗng lắng đọng, rồi sục sôi,trào dâng vụt sáng trong lửa đỏ chiến tranh
" Nửa sau khoảng đời "được khai sinh trong khoảng giao thừa giữa hai nửa cuộc đời ấy. Tạm biệt người yêu, để lại đằng sau những vần thơ học trò, anh sinh viên khoa Văn ĐHSP1 HN lên đường nhập ngũ
" Chiến trường xa mấy người đi trở lại" - Cái khốc liệt của chiến sự năm đó đã mách bảo chúng tôi : Dẫu thương và rất thương, dẫu yêu và đang yêu; phải nén chặt tình yêu đó, ghim chặt lời yêu đầu đời đợi ngày trở lại. Còn Anh: luyến tiếc, xót xa chia đời thành hai nửa.
Cực đoan hay nhân văn? : Khi để lại hậu phương cái phần lãng mạn, ngọt ngào hay:Đừng bắt ai phải phấp phỏng lo âu trong khắc khoải đơi chờ ; hi vọng rồi quặn đau khi ngày về mình vắng mặt? Tôi không muốn nói đó là ý nghĩ chung của các chàng trai rời trường vào chiến trận.Và luận bàn làm chi khi tình yêu luôn mang tới cả niềm vui và đau khổ...
Tôi biết có ý kiến cho rằng :người lính chiến thường "khô khan và nguyên tắc cứng nhắc ".Không sai.Hãy thông cảm với họ bởi những "va đập " của cuộc chiến quá khôc liệt khiến cái phần " sinh động tươi mát " bị lắng sâu, kết tủa. Trong lồng ngực của người lính không phải chỉ có trái tim" sắt đá ", còn một trái tim vẫn đa tình, đa cảm với cuộc đời.Phải là như vậy mới thật sự hiểu "Nửa sau khoảng đời" (các câu tiếp)
Cái khoảng đời vời vợi nhìn nhau
Đằm thắm thời gian, không mùa ranh giới
Ôi! Cái đêm hành quân rất vội
Mắt anh mắt em ngần ấy vì sao
Còi lên đường những vì sao xôn xao
Thôi về đi em! Hai đứa cười nóng mặt
* Chả có cái hôn nào không tắt
Kỉ niệm nửa đời còn? mất? ở lòng em
Ga rất dài rất lạ rất quen
Đoàn tàu lô xô vào trận đánh *
Đêm hành quân anh nhớ em quá thể
Khoảng đời này có nhớ khoảng đời xưa
Cái xót xa đáng nhớ đêm chia tay trong bài: chỉ có mắt tiễn đưa mà không một lời đưa tiễn,hai cặp mắt của đôi tình nhân-những ngôi sao nhớm lệ,và có nụ hôn nào đâu mà tắt .....?!
Tôi bỗng nhớ tới đôi ba câu trong bài hát " Lich sử tình yêu ( L' histoire d' un amour):
" Một hồi còi vang trên sông giục giã người tình ra đi, để rồi mai in sâu hình bóng của ngày chia ly...." Cái hình bóng của cuộc chia ly này liệu có được " in sâu" khi vằng bóng nụ hôn không?!
Chao ôi! Còi đã vang,đoàn tàu chuyển bánh mà chị mới tới sân ga.Chỉ có mắt được tiễn đưa....
Sao không thể có một cuộc tiễn đưa " tay trong tay" nhỉ?! Thế mà vẫn " anh nhớ em quá thể "
Đêm đông ấy.....
Lại phải nói thêm một chút về cái " đêm đông ấy " ở khu kí túc xá trường ĐHSP1 HN.....
___________ ( từ trang fb Nguyến Khánh Hưng)___________________________
Note: Khổ thơ trong*.........* là khổ thơ bị cắt
1 nhận xét:
Một bài thơ hay. Tứ thơ lạ. Ngôn từ độc đáo và nhịp điệu thơ đầy rung cảm.. Đúng là một ngôi sao sáng giữa trời sao thơ thời đó. Tôi vẫn thường lẩm nhẩm những câu thơ này trong tâm trạng xúc động gióing như lần đầu được đọc trên báo trên báo Văn nghẹ khi bài thơ được giải thưởng báo Văn nghệ thời đó. Vũ Đình Văn đã hiến máu xương mình cho Đất nước và dâng một hồn thơ trong trẻo đằm thắm cho đời.
Đăng nhận xét