(Tặng Bùi Hạnh Cẩn)
Bạn ngày xưa học chữ nho
Đống Lương anh Duận, Lúa Đò anh Ban
Nhà ta quý chữ hơn vàng
Coi tài hơn cả giàu sang trên đời
Ta thường mơ chuyện xa xôi
Mỗi lần ngõ cũ để rơi hoa hòe
Sông dài nước lạnh tê tê
Đò đông sĩ tử đổ về Kinh đô
Bút nghiên lều chõng xô bồ
Tuyển phu trên bến đôi cô bán hàng
Hồng phấn nữ, lục y lang
Tiếng ai như tiếng chuông vàng bên sông
Áo the thầy khóa buông chùng
Rắp ranh tên chiếm bảng rồng nay mai
Rỡ ràng quan Trạng đương trai
Vua cho chạy ngựa ba ngày xem hoa
Vinh quy cờ biển về nhà
Dân gian ướm hỏi đâu bà Trạng nguyên
Bây giờ thời thế biến thiên
Nhà vua không lấy Trạng nguyên nữa rồi
Mực Tàu giấy bản là thôi
Nước non đi hết những người áo xanh
Lỡ duyên tóc búi củ hành
Trường thi Nam Định biến thành trường bay
Bây giờ đến chúng mình đây
Con nhà nho cũ không say sóng đời
Không than sinh bất phùng thời
Vuốt xuôi mái tóc cả cười ta đi
Bến trần từ đó sinh ly
Đôi con đò dọc quản chi sông dài
Bờ xa đậu sớm lìa mai
Cỏ thơm không vướng một loài mỹ nhân
Đò tôi bến Sở sông Tần
Gió lên một thoáng bất thần sang Nam
Cờ chưa tàn, pháo chưa hoàn,
Còn sông Dịch đó còn sang tốt đầu
Đọc Kiều còn nhớ tới câu
Trời cao sông rộng một màu bao la
Tháng ngày lần lữa trôi qua
Gió đông nam vắng nghĩ mà buồn tênh
Cắm sào sông Mã xứ Thanh
Tôi buồn khi biết đò anh quay về
Cát lồng nước lạnh trăng khuya
Sông Vân bến cũ nằm nghe chuông chùa
Đổi thay én nhạn đôi mùa
Ván cờ thế sự được thua mặc đời
Bến vinh quang chửa tới nơi
Mà anh đã ngán nổi trôi Thần Phù
Đâu người phá phủ, trầm chu
Hạ buồm bẻ lái anh tu đạo nhàn
Vào thu cúc nở hoa vàng
Dưới dăm gốc liễu mươi hàng tơ xanh
Cẩn giờ không lập công danh
Cẩn giờ lại hóa Uyên Minh họ Bùi
Nhưng mà nói thế mà chơi
Tôi tin chắc lắm Cẩn rồi lại đi
Mắt xanh thiên hạ thiếu gì
Người ta trống một bên xe đợi chờ
Có tài kẻ chuốc người mua
Chặt tay mỹ nữ, ném rùa vàng thoi
Không đi cũng uổng một đời
Nhổ sào lên chứ khi trời rạng đông
Giang sơn một chiếc mui bồng
Rồi ra ngẫu nhĩ giữa dòng gặp nhau
Cắm sào cho chặt canh thâu
Uống muôn chung rượu ta sầu gió sương
Hỡi ôi xuôi ngược là thường
Thời lai phong tống Đằng vương khó gì
Con nhà nho cũ lại đi
Ấy ai quy khứ lai hề mặc ai
Cẩn ơi sông nước còn dài...
Nguyễn Bính
1943
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét