Chị vẫn giữ trong rương chiếc áo bạc màu
tháng rồi năm cứ trôi lặng lẽ...
một món tóc xanh,
một nhành hoa be bé
khô quắt héo mòn giữa nếp áo chẳng còn xanh!
Chị
vẫn giữ bên mình
một bài thơ chép trên giấy mỏng
Lời người đi nóng bỏng:
"Em ơi! Đợi anh về..." 1)
mặc thời gian lầm lũi qua đi.
Thơ
ngây học trò
mười bảy tuổi
Tình yêu trong veo, sôi nổi
Coi thường khói lửa đạn bom.
Đôi má hồng, đôi mắt đen
nhòe nước mắt
tiễn người yêu ra trận.
Bốn
mươi năm!
Người đi.
Không về.
Vâng !
Người ấy không về!
Con phố ồn ào giờ lặng ngắt.
Đến rồi đi
những người lạ mặt
không có trong ký ức
không vương mùi hoa sữa mùa thu.
Mùa
thu đến rồi đi
Mùa xuân đến rồi đi
Mùa hạ, mùa đông cũng thế.
Chị âm thầm
dõi về hướng cũ
nơi tiếng tàu điện khuya rung nỗi nhớ bốn mươi
năm!
Bốn
mươi năm...
Hà
nội:
Nhà cao hơn mây
Phố xá đặc khói đen, xe đỏ.
Chị đếm sao trời ngoài cửa sổ
xung quanh khoảng trống bơ vơ..!
Chiếc
áo bạc màu, vết đạn xạm mờ
khô nước mắt những đêm ngày thương nhớ
bạc trắng mái tóc dài óng ả
nhăn nheo đôi má
mắt rạn chân chim.
Mặt trời lặn
trăng lên...
Đắp đổi.
Im lìm.
Bốn
mươi năm.
Mấy chục ngàn ngày
mấy chục ngàn đêm...
mãi mãi.
Thiết tha tiêng
gọi:
"ĐỢI ANH VỀ ! EM ƠI"
■
03,07. 2010
(Bài bình của Trần Thanh Blog)
Bài thơ của chị Diệu Sinh viết tặng một
người đồng
đội của mình thời đánh Mỹ. Gọi là thơ nhưng thực ra đây là câu
chuyện tình cảm động, trong trắng , hồn nhiên của một đôi trai gái yêu
nhau thời đạn lửa...Mở đầu bài thơ là câu chuyện giữ gìn kỷ vật
của một người con gái. Chị cất giữ trong rương những thứ tưởng bình
thường nhưng đối với chị thì nó thật là thiêng liêng, quí hơn vàng
bạc. Đó là một chiếc áo bạc màu, sạm đen khói đạn, là một món
tóc thề, xanh một đời con gái, là một nhành hoa be bé đã héo mòn
khô quắt bởi thời gian...Và còn nữa, chị luôn giữ bên mình bài thơ
viết về người lính Nga thuở nào nói với người yêu trước lúc lên
đường ra trận, với một lời hẹn thề nóng bỏng: đợi anh về...mặc
"thời gian cứ lầm lũi trôi đi":
Chị vẫn giữ trong rương chiếc áo bạc màu
tháng rồi năm
cứ trôi lặng lẽ...
một món tóc
xanh,
một nhành hoa
be bé
khô quắt, héo
mòn giữa nếp áo chẳng còn xanh!
Chị vẫn giữ
bên mình
một bài thơ
chép trên giấy mỏng
Lời người đi
nóng bỏng:
"Em ơi!
Đợi anh về..." #
mặc thời gian
lầm lũi qua đi.
Và ở trong
tim người con gái ấy, vẫn nhớ mãi không quên một thời tuổi trẻ. Mối
tình đầu bỏng cháy yêu thương. 17 tuổi, bắt đầu yêu bằng trái tim
chẳng biết sợ đạn bom, nhưng nước mắt lại cứ rơi khi tiễn người yêu
ra trận :
mười bảy tuổi
Tình yêu trong
veo, sôi nổi
Coi thường
khói lửa đạn bom.
Đôi má hồng,
đôi mắt đen
nhòe nước mắt
tiễn người yêu
ra trận.
Rồi
người lính ấy ra đi mãi mãi không về. Còn người con gái vẫn cứ đợi
chờ, hy vọng...vẫn giữ gìn chiếc áo bạc màu, vẫn nhớ ghi lời hẹn
đợi anh về. Thời gian vẫn cứ nối tiếp nhau, tuần hoàn trôi theo qui
luật muôn đời của nó. Xuân qua, hạ tới, Thu về...rồi mùa đông lạnh
lẽo lại sang. Thời gian không có tuổi nhưng con người có tuổi. Bốn
mươi năm đợi chờ, chỉ có thể chưa đủ dài làm ai hóa đá mà thôi. Còn
con người thì đã già nua, cũ kỹ:
bạc trắng mái tóc dài
óng ả
Nhăn
nheo đôi má
Mắt rạn chân chim...
Còn
phố phường , vạn vật cũng tất nhiên có vô vàn thay đổi. Bao nhiêu
người lạ đến, chẳng phải người xưa vương hoa sữa mùa thu xe cộ ầm
ào, gào thét tứ phương, Hà Nội đã có nhà cao hơn mây, sừng
sững...Riêng anh ấy đi 40 năm- không về. Người ấy- không về...một loạt
câu phủ định lạnh lùng như vết cứa vào tim. Người phụ nữ vẫn lặng
thầm dõi mắt đêm đêm, dù nước mắt đã khô rồi thì con tim của chị
lại không bao giờ ngủ. Nó thổn thức mơ về tiếng tàu điện xa vời...
nó bâng khuâng đếm những vì sao cô đơn lạc lõng... Nó nhớ hoài nhớ
mãi một lời thơ :
EM ƠI, ĐỢI ANH VỀ!
Bài thơ kết thúc bằng tiếng vọng vang
lên từ miền ký ức thẳm sâu của người con gái. 40 năm là một nửa
cuộc đời...chiếc áo bạc màu vì thời gian đã làm cho tình người
thấm đẫm màu chung thủy. Một bài thơ, một câu chuyện tình nghe như cổ
tích về hòn Vọng phu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét