Thứ Hai, 28 tháng 8, 2017

ĐỌC "XAO XUYẾN THU " của Vũ Tuấn Anh

VÀI CẢM NHẬN về "XAO XUYẾN THU "của Tuananh Vu.
****************************

VŨ TUẤN ANH  - và NỖI THU.

Vũ Tuấn Anh với tôi là một chỗ quen thân trên mạng từ hồi ở yahoo blog cách đây cũng dễ 10 năm.
Anh là người Nam Định tôi. là đồng đội  ( qua thơ anh mà tôi biết vậy ) vì thơ anh nhắc đến  chợ Viềng - một năm mới có một phiên, nhắc đến Nam Trực và nhiều địa danh khác ở quê tôi, và nhắc đến kỷ niệm lính cùng chiến trường...
Nhưng chắc do tôi VÔ DUYÊN nên suốt ngần ấy tháng năm, không hề biết ĐÍCH XÁC anh là ai, ở dâu? không biết mặt ( vì anh không đưa ảnh thật của anh bao giờ, và càng không biết anh ở ngoài đời thế nào)
Trang của anh là những bài thơ tình miên man tiếp thơ tình, và hình ảnh các cô gái xinh như mộng... thì cũng liều đoán già đoán non anh là người lính đa tình mơ mộng phiêu du thôi...
Thơ anh hay, mượt, rung động lòng người.
Nhưng tôi cảm nhất là NỖI NIỀM THU TRONG ANH.
Nó đẹp mơ ảo , đẹp mong manh, đẹp không thật , xa vời mà vẫn gần gặn, vẫn quyến rũ mới lạ.

Bài tôi thích nhất là bài XAO XUYẾN THU.
Nó ngắn. Ngắn hơn rất nhiều so với hàng trăm bài thơ của anh. Nhưng với tôi, khi gặp nó, tôi như chạm vào một cái gì đó "Trong mê mẩn chiều" - Câu kết dẫn người đọc vào mây ngũ sắc bồng bềnh thu.
 Cảm giác thích thú dẫn tôi đi ngược bài thơ để ngó vào ngóc ngách sâu thẳm THU TRONG ANH.( tất nhiên là không dám ngó vào tác giả rồi , vì có biết anh là ai mà dám ngó ).

"Lối thu
Mòn mỏi ngóng chờ.." ..

Một câu vô nhân xưng.
Đúng, Cái " Lối thu " có " mòn mỏi ngóng chờ" được không?
 - Chắc là không! Nhưng đọc lên ta hình dung một đường thu hun hút heo may, lá vàng lả tả rơi "xào xạc " ( từ của Lưu Trong Lư) và sự trống vắng đến tê tái, đến thắt lòng... Cái "mòn mỏi "ấy..., thời gian chồng thời gian, ngày xoá ngày, đêm nhoà đêm, lá thu thay mùa năm lại năm không lấp đầy mà hình như càng mòn thêm, càng hằn sâu thêm... để " lối thu " đã " mòn" lại " mỏi " .
  Mỏi- Cái cảm giác rã rời... gợi cho người  đọc về một ai đó khi đứng thì chân đôi chân tê dại, phải ngồi xuống, ngồi rồi... lại ê ẩm... phải chống nạnh đứng lên... mắt khô chăm chú nhìn về phía mịt mờ cuối đường đưa tiễn một hình bóng có thật - hay không thật tách ra từ trong tâm khảm ra đi... đi...đi và không biết có hẹn trở về?
- Có thật hay không thật? Cái " bóng ai" ấy?
  À,
 Như... không thật, vì "lối thu" dõi theo " Cành lá vàng phai" cơ mà.
Trời ạ, thôi rồi. Đã vàng thì vàng, vàng mơ, vàng úa, vàng ệch... đủ mọi kiểu vàng... mà cái " lối thu" này lại nhận ra nét "vàng phai " trên cành lá. Nếu không ngày nào cũng ngóng, giờ nào cũng ngóng, khắc giờ nào cũng ngóng... thì sao nhân được nét " vàng phai"ấy?
Ta  thấy nỗi khắc khoải, thoắt hy vọng, thoắt bồn chồn thất vọng khi " cành lá vàng phai" cứ như ngang ngạnh trêu người! ...
Rồi nỗi ngóng trông trào dâng thành khát khao bỏng cháy:
" Bâng khuâng
Xao xuyến
Một mai người về"
Cái tình đằm trong sâu thẳm tình, Nỗi yêu chìm trong đáy cõi yêu. Nó lặn vào từng hạt máu, nó neo vào từng vách tế bào. Họ là của nhau như trời ban, như đất định. Họ trong nhau dủ gió bấc, mưa giông... dù thời gian xôi xa dặc dài miên man vô tận...
Chỉ có tình yêu mới đem lại cho con người đức tin son sắt vô song ấy.
" Lối thu " mỏi mỏi dù tiễn biệt, chia ly, thì trong mang mang vô định... họ vẫn bên nhau. Điều này khiến người đọc thấy tò mò hơn, hy vọng hơn... cùng ngóng trông cùng "lối thu" với " cành lá vàng phai" . Và bỗng ngộ  rằng... ngóng trông là có lý riêng của nó khi tác giả buông hai câu kết
...
" Thu xưa
vương lại câu thề
Cầm trên tay
Đợi
Trong mê mẩn chiều"
...
Người đọc bị thuyết phục hoàn toàn vào sự thuỷ chung của một tình yêu thánh thiện.
Trong thời đại này, những tín đồ của chủ nghĩa "tình một đêm " " thay người tình như thay áo " những kẻ Sở Khanh lừa tình, thậm chí kẻ đốn mạt còn đem người yêu đi gán nợ, đi bán...
Trong cái thời  mà người ta lừa nhau như cơm bữa, lấy dối lừa làm lẽ mưu sinh thì hẹn thề, ước nguyện thuỷ chung là những điều ngớ ngẩn!
, nhất là trong tình yêu nam nữ... với những người này, "yêu " là một từ cửa miệng, không còn ý nghĩa đích thực của nó.
Vậy mà tác giả bải thơ đã cho ta thấy, có một thời như thế, có một thế hệ như thế, chỉ " vương lại câu thề" ... mà họ đã nguyện "Cầm trên tay / Đợi / ..." trong mê mẩn chiểu" - Một tin tưởng sắt đá. Một trọn vẹn thuỷ chung.
Những giá trị đích thực của tình yêu, được Vũ Tuấn Anh khắc hoạ bằng mấy câu thơ lục bát cách điệu rất ngắn. rất tài tình.
Cách xếp từ, ngắt câu, không theo phép lục bát thông thường đã giúp Vũ Tuấn Anh truyền tải được những điều thiêng liêng  vê tình yêu và sự mãnh liệt của chung thuỷ đợi chờ.
Bài thơ ngắn, mà tình thơ thì mênh mang.
Nhịp thơ gẫy mà ý thơ thì quyện hoà bay bổng . Nó đưa người đọc vào một CÕI YÊU vắt trong lung linh như ngọc trai chắt chiu gạn lọc.

Cám ơn Vũ Tuấn Anh cho ta thưởng thức một áng thơ hay, và chiêm nghiệm sự thuỷ chung ngóng chờ khao khát vẹn tròn của tình yêu đích thực

Hat Cat 27/08/2017
********************************+
XAO XUYẾN THU
tác giả Vũ Tuấn Anh _ Nam Định

Lối thu
Mòn mỏi ngóng chờ
Đường thu xao xác
Ảo mờ bóng ai
Dõi theo
Cánh lá vàng phai
Bâng khuâng
Xao xuyến...
Một mai người về...
Thu xưa
Vương lại lời thề
Cầm trên tay
Đợi...
Trong mê mẩn chiều...
------------------------

Không có nhận xét nào: