LĂN TĂN VU LAN
( chỉ là ý nghĩ riêng của Lão bà bà lẩm cẩm )
1- - Năm tháng dần yên lành sau nỗi đau. Nhưng sau nỗi đau là sự trống vắng đến cùng cực và vô nghĩa đến rã rời.
DÙ RẰNG biết muôn vật quy về MỘT. MỘT - đó là KHÔNG, là cái gọi là THÁI CỰC... mà sao lòng vẫn gờn gợn, lăn tăn?
2- Với riêng mình thường không tồn tại khái niệm MẤT MÁT. MẤT MÁT - đó là phải có cái gì đó thuộc về ( sở hữu ) riêng của cá thể . Mình có cái gì đâu ( vì ngay chính cái thân xác này cũng GIẢ TAM ) mà ? Vì vậy mình thường không nuối tiếc, mà coi đó là SỰ LUÂN CHUYỂN TẤT YẾU.
3-- Vũ trụ vô tiền khoáng hậu, không trên, không dưới, không sau không trước... Không có GIỚI HẠN TẠN CÙNG. luôn SINH DIỆT VÔ THƯỜNG. vậy thì mọi chuyện đều là trò đùa quái ác của tạo hoá mà thôi.
Mình luôn căm ghét CÁI MÌNH KHÔNG BIẾT ẤY, dù biết chả để làm gì.
4-- Nhiều thứ để học, cần phải học. Với mình càng học càng RỐI MÙ. Loanh quanh hết học thuyết này khác, hết chủ nghĩa nọ kia... Mói LỜ MỜ hiểu được câu " KẺ NÀO KHÔNG VÌ MÌNH THÌ TRỜI CHU ĐẤT DIỆT" (hahaa...a..a..aaa...)có từ ĐỜI TÁM HOÁNH NÀO rồi.
4-- Xã hội càng rộng mở, con người càng cô đơn. Thuyết lượng tử, thuyết tương đối... Hạt higg, trường higg... gì gì... đi nữa, siêu phàm và khó hiểu đến đâu đi nữa, theo mình có loay hoay giải thích kiểu gì cũng chỉ bó gọn trong 5000 chữ ĐẠO ĐỨC KINH.
Muôn vàn lật lên, đào xới, vùi lấp san bằng... Chả gì hơn học thuộc 260 từ của BAT NHÃ BA LA MẬT ĐA TÂM KINH.
5-- Cuộc đời duy chỉ là một satna, song với mỗi cá thể lại là tất cả .
Khi đã bị ( hay được) làm người dù là duyên cớ gì... Hãy yêu và tận hưởng nó. Để cho cái satna ấy có Ý NGHĨA CAO NHẤT, HẠNH PHÚC CAO NHẤT vớI cá thể mình có
Vậy hà cớ gì mà đau khổ, mà dằn vặt, mà sầu muộn?
CÁI CHẾT LÀ TẤT YẾU KHÔNG THỂ TRÁNH, hà cớ gì sợ hãi?!
AN LAC TỪNG PHÚT GIÂY
AN LẠC TỪNG BƯỚC CHÁN cho đến tận cùng.
****###*****
Đúng là Lão bà bà mình SIÊU LẨM CẨM rồi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét