CẢM NHẬN
CỦA BLOGER @thenhan
VỀ Mảnh vỡ...(Thơ Hạt Cát)
Mảnh
vỡ này ai nhặt dùm tôi?…(Thơ Hạt Cát)
Thế
Nhân là người thích “nhặt nhạnh” thơ ca…để tìm vốn liếng ru đời mộng mị (cười)…
Cũng
hơi muộn màng… Nay, mới giới thiệu thơ của Hạt Cát đến với các bạn? Vì @thenhan
đã đọc thơ blog “Hạt Cát_Diệu Sinh” gần 2 năm qua…
Hạt Cát làm
thơ rất nhiều và đa dạng thể loại. Nguồn thơ nhịp nhàng như “nhật ký”theo nhịp
điệu bắt nguồn từ vốn sống hiện thực, dày dạn đời mình…rong chơi tự nhiên không
đắn đo chau chuốt. Và có lẽ vậy, mà ta có thể hồn nhiên tìm trong thơ Hạt Cát
sự trong lành về nỗi lòng, tâm tình bộc lộ cảm xúc không kiểu cách, …
Nhưng,
đó là nói về “cảm tình”. Ở đây …@thenhan muốn nói đến văn phong, phương ngữ
(miền bắc) lịch lãm “Hà Nội xưa” và có cả ngôn ngữ phóng khoáng mới! Nghĩa là
vừa gọn gàng nghĩa từ để hoà điệu rộng tính bao dung. Vì thế ý thơ có lúc rất
thăng hoa, tượng hình bóng dáng thi ca đương đại …
Dưới
đây, là một bài thơ (của Hạt Cát) biến tấu tự do giai điệu (thể thơ tự do),
nhưng vần lối vẫn rất nhịp nhàng, một chút kịch tính “phơi phóng” không hề
gượng ép, đắn đo (!)
Dù có
vẻ rất riêng tư, thầm kín “Nỗi đau màu đỏ”? Nhưng, câu cú dẫn dắt nội
dung đong đều mạch lạc, không thừa thiếu ngôn từ, đầy đủ liên kết ý tứ…
Ở đây,
@thenhan nhận diện ra âm từ luyến láy nghe là lạ…đầy thi vị, dập dìu một cách
sáng tạo, đã thể hiện nên màu sắc âm nhạc quyến luyến trong thi ca: Phơi
phóng, phong phanh, vồi.
vội…
vội…
Nội
dung trừu tượng trong lòng người bỗng thoát thai, nương tựa vào những bức tranh
vô cùng giản dị, thuần khiết và sống động, hình ảnh đậm chất ngôn ngữ Việt…nghệ
thuật phiêu lưu giữa mộng và thực cũng lắm bất ngờ: Áo sương đêm…; Trái
tim nứt rạn…; Cánh diều đu bờ tre…; Gió ven sông cuộn
chiều vồi vội…
Không
những, ngôn từ ly hợp trong một mệnh đề và cách nói “tình yêu” của một người
phụ nữ cũng khiến cho người ta phải cảm tình, yêu mến….mà còn lồng vào đó cách
đảo từ lạ lẫm, gối ý “mệnh đề-định lý” (Xa-xót; dại khờ-thơ ngây) nghe rất ấn
tượng và huyền thoại:
Xa xót này tôi nhận từ anh
Âm thầm năm tháng
Tôi dấu cuộc tình trong trái tim nứt rạn
Nửa dại khờ và nửa thơ ngây.
Âm thầm năm tháng
Tôi dấu cuộc tình trong trái tim nứt rạn
Nửa dại khờ và nửa thơ ngây.
Nếu
bạn “mê” thơ? Hãy đọc thật
chậm để chắt chiu dựa vào hơi thờ, gợi mở thi ca…đưa xúc cảm nâng thăng hoa,
nghe xót xa đến vời vợi…
Nhưng…đó
là cảm nhận “mê muội”(cười)cá nhân @thenhan. Các bạn có thể mỗi người, có cách
biến tấu, nhận định sở thích cảm xúc của chính riêng mình:
Mảnh vỡ này ai nhặt dùm tôi
Nỗi đau màu đỏ
Tôi phơi phóng cuộc tình trên lá cỏ
Áo sương đêm phong phanh
Xa xót này tôi nhận từ anh
Xa xót này tôi nhận từ anh
Âm thầm năm tháng
Tôi dấu cuộc tình trong trái tim nứt rạn
Nửa dại khờ và nửa thơ ngây.
Cuộc tinh tôi nồng ấm men say
Ngát hương đồng nội
Gió ven sông cuộn chiều vồi vội
Đưa tôi về lãng đãng chốn phiêu du.
Cuộc tình tôi đẹp như áng thơ
Thêu hoa lưng trời mây ngũ sắc
Cánh diều đu bờ tre nắng nhạt
Sợi khói mờ bóng đêm thẫm đen
Sợi khói mờ bóng đêm thẫm đen
Tôi gói cuộc tình trong phơn phớt cánh sen
Rắc vàng nhụy cho bướm ong nhộn nhịp
Kết ngọt bùi gương sen xanh biếc.
Rồi...
Mảnh vỡ màu đỏ này
Có ai nhặt dùm tôi?!
Rồi...
Mảnh vỡ màu đỏ này
Có ai nhặt dùm tôi?!
( Hạt Cát)
Mảnh vỡ tình yêu?
Mảnh vỡ này đâu phải riêng ai
Nỗi đau tình lỡ…
Ta phung phí mong manh mùa dang dở
Sao đêm ướt long lanh
Rơi rớt này vụng về thuở ngày xanh
Một đời chạng vạng
Anh lặn lội thời gian tìm ngày tháng
Nửa ray rứt và nửa dấu yêu
Lời thiên thu luyến tiếc bao điều
Cuộc tình bé nhỏ
Còn lênh đênh bên thềm xưa lá cỏ
Mảnh trăng xưa vằn vặc bóng cô liêu…
■ @thenhan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét