ĐÊM, CHUYỆN CỦA MỘT NGƯỜI
Mảng đêm đen ngọn đèn mờ tỏ
Cửa sổ lùa cơn gió vu vơ
Trăng suông sáng sáng vườn chùa
Nâu sồng lất phất, song thưa đổ dài.
Cởi mũ ni, vành tai lành lạnh
Mồ hôi nồng dính dính ngón tay
Tường khuya hắt bóng lắt lay
Cửa Thiền vóc hạc hao gầy bao đông?
Soi ao chùa má hồng nhàn nhạt
Dõi sương chùa hạt hạt tong tong
Rấp lòng về với cửa Không
Nào hay bập bập bùng bùng lửa đêm!?
Dưa muối chốn gác Thiền đắp đổi
Nguyện kệ kinh sớm tối Phật đài
Ngân nga chuông thỉnh hồn ai
Mõ chiều lốc cốc lọt ngoài tam quan.
Ngấn mắt ướt lòng tan dạ nát
Hoen má đào muối xát tâm can
Thơ ngây chút phận hồng nhan
Mà ngang trái, mà đa đoan tội tình!
Buông gió mây nương mình bóng Phật
Rũ bụi trần chật vật bấy nay
Tóc xanh quấn mấy vòng dây
Vẫn như níu chặt tháng ngày gai chông!
Ai nỡ lòng ăn không nói nói có?
Ai rắp tâm mượn gió bẻ măng?Nén lòng răng cắn chặt răng
Cởi duyên oan nghiệt sâu nông bấy chầy!
Chiều hoàng hôn trời Tây ác ngả
Trăng khuya loang mặt lá nhạt tênh
Cõi lòng ngỡ đã lạnh tanh
Vẫn khi quặt thắt tim mình đớn đau.
Đêm hoang vắng nhàu nhàu cây lá
Ngày nóng nung ủ rũ búp non
Ngày nóng nung ủ rũ búp non
Bao lần nước mắt chứa chan
Bao lần nhòa bước tam quan ngập ngừng?
Ngào ngạt sen thơm hồng dẫn lối
Nước Cam Lồ mát rượi liễu xanh
Ngộ tâm thành, Sáng tâm minh
Phật THIÊNG LIÊNG giữa lòng mình đâu xa.
Đường Thiền ngàn muôn hoa đua nở
Cõi Phật Đài lộng gió thênh thênh
Hỡi ai phận bạc nổi nênh
Nương làn hương khói bồng bềnh bay xa ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét