CƠN GIÓ TRÁI
(Viết cho những người biết giận hờn)
Sao em lặng thinh không nói
Khiến tôi hết đứng lại ngồi
Đôi mắt vô hồn tê dại
Vắng tanh không bóng hình tôi.
Em tám chín mùa nước nổi
Tôi mươi con sóng ngược dòng
Thuyền say trót lần vụng dại
Lỡ buông lỏng lái lưng chừng
Bờ nước quay tròn chong chóng
Em cười, mắt buốt trời đông.
Tôi bỗng thành người xứ lạ
Vô tình...
nước giọt tong... tong...
Lời em nhẹ tênh như bấc
Mà nghe dồn ứ bão giông
Từng tiếng rơi rơi òa vỡ
Giá tê trùm cả thinh không
Chót lỡ;
biết là không phải !
Sao em không khóc, không hờn?
Mà lạnh lùng cơn gió trái
Xua chiều dạt nép hoàng hôn.
Cầu xin mặt trời đừng mọc
Để em nguôi bớt nguồn cơn.
■
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét