Đạn thù
Găm giữa tim Anh;
Xương thịt trả về đất
Hồn thiêng gửi đến trời.
Chỉ nỗi đau nghẹn lời
Nguyên vẹn gửi về cha mẹ.
Chín tháng mười ngày mẹ mang nặng đẻ đau vất vả.
Mười tám năm cha thắt lưng chiu chắt
lạnh lẽo đêm dài
rát bỏng nắng trưa.
...
Chết rồi
Anh thành ngôi sao mờ đêm mưa
Chát mặn nước mắt ròng ròng ngóng mẹ.
Thèm hơi ấm bàn tay gầy, thèm lời ru khe khẽ
..." cái bống cái bang..."
Anh khát giọt giọt mồ hôi cha như mưa tháng năm
Ướt đẫm đường cầy ngả ải.
Thèm tiếng cha mắng và thèm được cãi.
Anh lén ngồi cạnh cha khi cha rít điếu cày
cái mùi thuốc lào Vĩnh Bảo cay cay
Sóc Vọng nào mẹ cũng gửỉ theo ngọn lửa!
Anh vô hình nép vào bên mẹ
xem mẹ sàng gạo, tưới rau.
Anh vẫn đi theo cha thả trâu
nghe cha " vắt... họ".
...
Anh chỉ không dám tìm cô bạn nhỏ
chia nhau con muồm muỗm nướng ngày xưa.
Cô ấy lấy chồng xa
Giờ đã lên bà ngoại.
Lần nào qua nhà, vẫn mang theo con gà, bơ gạo.
Mái tóc bạc vẫn thoảng mùi hương nhu.
Cô ấy đặt lên bàn thờ
Thi thoảng vẫn con muồm muỗm nướng.
Anh len lén nhìn vào đôi mắt
Ngấn lệ hoen dài vết nứt chân chim.
Cô ấy lặng im.
Mẹ cha lặng im.
Anh lặng im.
Lặng im...
Đất trời
thăm thẳm!
(22-07-2011)
12 nhận xét:
Bài thơ rất hay! Từng câu chữ ngắn gọn, xúc tích chan đầy trong đó. Hình tượng thật đẹp và trong lành nhưng bên cạnh đó là....không tìm thấy nhau vĩnh viễn... HB đọc xong nghe nhói một luồng điện quanh mình chị ạ!
HAY QUA CHI OI NGAM NGUI THAM THIA
Đọc xong cứ thấy cay cay mắt...
Hãy nói ít về chúng tôi thôi
Những người lính đã ra đi không ngày trở lại
Để lại sau mình những mái ngói bình yên
Những gót chân son hồng sắc nắng mặt trời.
Hãy thay chúng tôi đi về nơi tận cùng của mẹ
Có những mái nghèo xơ xác ốm đau
Và những bàn chân non, không tìm bước đến trường
Mẹ Việt Nam ơi! Nén nhang nầy chúng con xin nhận.
Bài thơ của chị rất xúc động, cho em thên hai khổ thơ chị nhé!
http://baophapluat.vn/Uploaded/nguyenductung/2014_07_23/daituongniem-baophapluat_ZMGF.jpg.ashx?width=480
"Lặng im...
Đất trời
Thăm thẳm..."
Chúng ta cùng tưởng nhớ đến những liệt sĩ , anh hùng đã quên mình vì đất nước...
Bài thơ hay thấm thía nỗi đau chị ah!
Cầu mong hương hồn các anh hùng LS
Luôn bình an nơi xa thẳm Cát iêu ơi !
Mười đứa tớ ngồi lại với nhau
Ba thằng chân cụt !
Thằng tù Phú Quốc về bị bên kia cưa chân đến hai lần vì không khai
Cả mười đứa không đứa nào còn nguyên vẹn.
Nguyên tấm lòng đồng đội còn nhớ đến nhau.
Ly đầu tiên xin rưới xuống đất
Dành cho những đứa đã mất...
Nghẹn lưng chừng đắng ngắt
Xúc động quá chị ơi! Em cũng muốn viết về ngày này lắm nhưng sợ viết không hay nên không dám viết chị à!
Các anh nằm lại bìa rừng
Tìm hoài chưa thấy...rưng rưng lệ nhòa !
Biết là xa...mãi mãi xa...
Mỗi năm, tháng Bẩy...VỠ ÒA NIỀM ĐAU !!!
Hình ảnh cha mẹ thật gần gũi xúc động .
Một bài thơ cảm động,hay; nhưng đọc rồi thấy trong lòng một nỗi buồn sâu lắng và man mác...
Càm ơn và chúc HC KHỎE VUI.
Đăng nhận xét