Thứ Hai, 23 tháng 4, 2018

CHIẾC ÁO BẠC MÀU - NHỚ VỀ 30/4

Viết cho người còn lại sau cuộc chiến


Chị vẫn giữ trong rương chiếc áo bạc màu
tháng rồi năm cứ trôi lặng lẽ...
một món tóc xanh,
một nhành hoa be bé
khô quắt, héo mòn giữa nếp áo chẳng còn xanh!



Chị vẫn giữ bên mình
một bài thơ chép trên giấy mỏng
Lời người đi nóng bỏng:
"Em ơi! Đợi anh về..." *
mặc thời gian lầm lũi qua đi.

Thơ ngây học trò
mười bảy tuổi
Tình yêu trong veo, sôi nổi 

Coi thường khói lửa đạn bom.
Đôi má hồng, đôi mắt đen
nhòe nước mắt
tiễn người yêu ra trận.

Bốn mươi năm!
Người đi.
Không về.

Vâng!
Người ấy không về!
Con phố ồn ào giờ lặng ngắt.
Đến rồi đi
- những người lạ mặt
không có trong ký ức
không vương mùi hoa sữa mùa thu.
***
... Mùa thu đến rồi đi
Mùa xuân cũng đến rồi đi
Mùa hạ, mùa đông cũng thế.
Chị âm thầm
dõi về hướng cũ
nơi tiếng tàu điện khuya rung nỗi nhớ
Bốn mươi năm!

...Bốn mươi năm...
Hà nội:
Nhà cao hơn mây
Phố xá đặc khói đen, xe đỏ.
Chị đếm sao trời ngoài cửa sổ
xung quanh khoảng trống bơ vơ..!

Chiếc áo bạc màu, vết đạn xạm mờ
khô nước mắt những đêm dài thương nhớ
bạc trắng mái tóc dài óng ả
nhăn nheo đôi má
mắt rạn chân chim.

Mặt trời lặn
trăng lên...
Đắp đổi.
Im lìm.

Bốn mươi năm.
Mấy chục ngàn ngày
Mấy chục ngàn đêm...
Mãi mãi.
Thiết tha tiêng gọị
"ĐỢI ANH VỀ ! EM ƠI"


* Bài thơ ĐỢI ANH VỀ của nhà thơ Nga Ximonop ( Tố Hưu dịch)

9 nhận xét:

Châu Thanh Thủy nói...

Đọc bài thơ này, em xúc động lắm chị ơi. Chẳng phải là em nói cho qua chuyện đâu. Sắp đến ngày giải phóng Miền Nam. Mà gia đình em lại có tới 4 người chú vĩnh viễn ra đi vì cuộc chiến vĩ đại này. Bốn chú mất- mà một kỉ vật nhỏ cũng không còn ngoài mấy tấm ảnh chị ạ. Nhưng 4 chú thì cũng chỉ có 2 chú còn ảnh. Còn đâu, đã vĩnh viễn cuốn vào lòng đất rồi. Em xúc động là vì vậy. Chị cho phép em mượn bài thơ và tên của chị để đọc cho học sinh nghe vào sáng mai nhé! Mai em có giờ, trước khi được nghỉ lễ chị ạ! Em cảm ơn chị nhiều!

HAT CAT DIẸUEI SINH nói...

Đây là nỗi đau chung của một và nhiều thế hệ, trong đó có chúng ta.. Thủy ạt. Chiến tranh dù có tô vẽ thế gì nào thì Người dân, nhất là phụ nữ là người tđâu đớn nhất cám ơn em chia sẻ...

HAT CAT DIẸUEI SINH nói...

Nhà ai cũng vây. Chú, bác, bạn bè...nhiều lúc thấy vô nghĩa

HHP nói...

"...Bốn mươi năm...
Hà nội:
Nhà cao hơn mây
Phố xá đặc khói đen, xe đỏ.
Chị đếm sao trời ngoài cửa sổ
xung quanh khoảng trống bơ vơ..!"
Thật xúc cảm và trân quý kỹ niệm đau thương một thời !

Lý Viễn Giao nói...

... ...
Tiếng gọi không còn là lời
Mà đã khắc trong tim !

Ngựa Mỏi Chân Rồi nói...

Đọc bài này, em lại nhớ đến bài thơ" Chiếc cúc áo" của chị!

Unknown nói...

"Bốn mươi năm
Mấy chục ngàn ngày
Mấy chục ngàn đêm"
Bốn mươi năm
Vẫn vẹn nguyên
Chiếc áo bạc màu
"Thiết tha tiếng gọi:
Đợi anh về , em ơi!

Đọc bài này chị lại nhớ bài thơ Đợi anh về của Ximonôp mà một thời bọn mình thuộc lòng

NGƯỜI THỔI TÙ VÀ TRÊN CAO NGUYÊN nói...

Chúc bác buổi chiều chủ nhật như ý!

Ngọc Anh nói...

Một lần hành quân

Hẹn tôi trở về

Cùng nhau dạo phố

Con anh ngóng bố

Mòn mỏi đợi trông

Bốn mươi mùa đông

Chưa lần gọi....bố