KÍNH VIẾNG HƯƠNG HỒN LIỆT SĨ SỐT RÉT
- Người chết thì không về nữa
Sao ngày nào anh cũng đây?
Mắt đờ người run ngộp thở
Quân trang rách túm khíu dây.
Anh cười... răng vàng cáu xỉn
(Tiếng cười run lá khô cây)
Lưng khòm như con tôm luộc
Xương nhô nhọn bà vai gầy.
Anh lại cười... không ra tiếng
Sốt cơn rút kiệt sức trai
Tóc bết bụi lầm đóng mảng
Cáu đen mười móng tay dài.
Nhếch mép... nét cười như khóc
Chúi đầu vào gốc cây già
Lá rừng dâng ngang lút mặt
Đất mùn vương vãi thịt da.
Há miệng cố... không cố được
Hạt khí cuối cùng hắt ra.
Cơn sốt bỗng dưng tắc nghẹt.
Hình... hình như đã... như là...?...!
Vẫn co như con tôm luộc
Anh lùi vào chốn bao la
Sốt rét dứt cơn đầy đoạ
Anh lẫn cùng với hương hoa
Vút lên bầu trời xa thẳm
Về phía mênh mông chói loà.
Hồn mộng anh về xưa cũ
Một thời thơ ngây.
Rất xa.
Hat Cat 2012-2017
6 nhận xét:
Có lẽ trong chị những quá khứ về một thời còn in đậm lắm chị nhỉ -
Chiều an bình chị nhé -
Những người lính dù đã qua đi trong quá khứ nhưng hình ảnh các anh vẫn hiện thật anh hùng Cát iêu nhỉ ? Cuối tuần an lành ấm áp với gió mùa nha Cát (~_~)
Ui... bà già hay nhớ chuyện ngày xưa mà..
Cứ đến cái dịp nào nói đến chiến sĩ... mình lại hay nghĩ lung tung mà..
Chúc Trần Minh Lê cuối tuần an lành
Cũng muốn quên đấy Bạch Dương ui... Nhưng sao mà khió quên thế!
Hà nội lạnh
Em trong ấy thế nào?!
Vút lên bầu trời xa thẳm
Về phía mênh mông chói loà..
Hồn mộng anh về xưa cũ
Một thời thơ ngây.
Rất xa.
RÁT TỘI CHO TUỔI THANH XUÂN VÙI TRONG MÁU LỬA CHIẾN TRANH
Lâm trận. Cái chêt đến sầm sập
Sôt rừng hầm hập
Bồng bềnh cỡi thần chết bay bổng lưng mây
Hai mốt phát Navakin
Lẻo khẻo hai chân run
Trũng sâu hố mắt thân trai...
Đăng nhận xét