Thứ Sáu, 30 tháng 12, 2016

48-- HÃY ĐỢI ANH ( Xi - mô - nôp) -


( ngồi buồn thử xem còn nhớ tý tiếng Nga nào ko?
liều dịch theo nguyên bản )
 -_Hat Cat 2011 _-

Hãy đơi Anh và Anh sẽ về.
Chỉ có đợi chờ thôi em ạ
Hãy chờ anh khi nỗi buồn giăng bủa
như cơn mưa úa vàng.

Hãy đợi anh khi tuyết trắng mang mang
Khi nắng hè rát bỏng.
Hãy chờ anh khi chẳng ai trông ngóng.
quên hết ngày hôm qua .

Hãy đợi anh
khi từ chiến trường xa
những bức thư không bao giờ về nữa

Hãy anh khi rã rời mệt lả 
đến với ai đợi chờ

Hãy đợi anh, và anh sẽ về.
Em ơi.
đừng mừng cho họ
- Cho những người luôn cố làm ra vẻ
tất cả qua đi rồi.

Chỉ để mẹ và con trai
 Biết anh không còn nữa.
Hãy để những bạn bè / mòn mỏi vì đợi chờ , thương nhớ
đang ngồi quanh đống lửa /chia nhau chén rượu đắng cay
cố làm cho lòng dịu ngọt men say.
Với cả những bạn này / em cũng đừng nâng cốc!

Hãy đợi, và anh sẽ trở về.
anh vượt qua cái chết gớm ghê
Dù không ai nhớ thương.
Mặc họ!

Anh may mắn! Người ta nói thế
Họ có hiểu gì đâu - khi chẳng biết đợi chờ?
Bom đạn chiến trường rào rào như mưa
và niềm thương nỗi nhớ / đã cứu anh, em ạ.

Chỉ chúng mình biết anh vẫn sống / Em ơi !
Chỉ có tình yêu của anh và em thôi.
Chỉ mình em biết đơi chờ. Em ạ! 
Chỉ có mỗi mình em là có thể / đơi anh về

(  2011Cách đây hơn 40 năm , khi chiến tranh, bọn học sinh PT3 HN đã từng chép nguyên bản tiếng Nga bài thơ này và dich cả thơ lẫn ý. Song thơ thì chẳng thể nào dich hay hơn và dễ nhớ hơn bản dịch ĐỢI ANH VỀ của cụ Tố Hữu. Năm tháng qua đi ...quên và nhớ, nhớ và quên... Nhưng Bài ĐỢI ANH VỀ thì lứa tuổi mang 3 cuộc chiến tranh này , ai cũng biết, ai cũng có một kỷ niêm riêng hay chung dính đến nó. Nỗi đau ít nhiều nếm trải. sự khắc khoải đợi hy vọng, vô vọng đan xen tháng ngày...

Konstantin Simonov (1915-1979)


Жди меня, и я вернусь.
Только очень жди,
Жди, когда наводят грусть
Желтые дожди,
Жди, когда снега метут,
Жди, когда жара,
Жди, когда других не ждут,
Позабыв вчера.
Жди, когда из дальних мест
Писем не придет,
Жди, когда уж надоест
Всем, кто вместе ждет.

Жди меня, и я вернусь,
Не желай добра
Всем, кто знает наизусть,
Что забыть пора.
Пусть поверят сын и мать
В то, что нет меня,
Пусть друзья устанут ждать,
Сядут у огня,
Выпьют горькое вино
На помин души…
Жди. И с ними заодно
Выпить не спеши.

Жди меня, и я вернусь,
Всем смертям назло.
Кто не ждал меня, тот пусть
Скажет: – Повезло.
Не понять, не ждавшим им,
Как среди огня
Ожиданием своим
Ты спасла меня.
Как я выжил, будем знать
Только мы с тобой,-
Просто ты умела ждать,
Как никто другой.

1941
Tôi chép lại bài thơ này như một cảm nhận về tháng 12 cuả những người lính ra đi không trở về và trở về.
Bài thơ lãng quên của một thời chia ly đau xót.
Tôi muốn gửi đến những người đồng đội không trở về ấy, nhưng vẫn sống cùng ta!

Không có nhận xét nào: