Bơ vơ đến kiệt cùng mùa
Đông chiều rớt xám hạt mưa lạc loài.
Nhận ngừng nuốt tủi mấy hồi
Đắng rụt lưỡi, rát bỏng môi bao thì.
Cay xè ngấn mắt dấu khuya
Vơ vao áo vạt mà che chắn giời
Bơ vơ đến kiệt cùng đời
Ới ời, thiên hạ
Ai chơi với buồn?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét