Nào thơ có phải mình đâu
Buồn vui toàn của người ta
Mình lom khom nhặt về nhà. Thế thôi
Ghé đời, đời trắng như vôi
Bạc canh thua trắng một thời chua cay.
Không người nợ, chả người vay
Lơ ngơ đi giữa đong đầy, bán vơi!
Đâu thơ? đâu mộng? Đâu đời?
Ai tri kỷ? Ai vài lời thoáng qua?
Mà mình đâu
khác người ta
Buồn vui nhạt thếch.
Có là gì đâu!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét