Thứ Ba, 20 tháng 12, 2016

Thơ SONG THẤT LỤC BÁT - THOÁNG EM XƯA



Chiều thu ấy mây bông nhè nhẹ
Gió mơn man se sẽ lặng bay
Ngỡ ngàng tôi đấy em đây
Biển trời đọng một thoáng này: nợ duyên! 


Tóc dài em xõa nghiêng sóng biếc
Má hồng em nước vệt vương ngang
Lung linh biển giãi sợi vàng
Ngẩn ngơ tôi đứng ngỡ ngàng nhìn ai

Mắt lá răm soi dài nắng giọt
Da mịn màng gió dệt lưới tơ
Bọt tung sóng trắng dạt bờ
     Em ngây thơ giữa vu vơ  biển chiều...
Tôi dõi theo vách xiêu dốc đứng
Rễ cây rừng đỏ lựng gót chân.
Nước khe thánh thót
 trong ngần
Thoáng xôi xa, thoáng gặn gần: hình Em!

Em qua cầu…  Tôi men núi đá
Rồi mông lung tăm cá bóng chim
Không hay quê quán tuổi tên
Bặt tin em  giữa đất liền, biển khơi…


 Bao năm tháng bồi hồi  trong dạ
Khắc khỏai chờ búp lá xòe  xanh.
Chợt đêm thao thức năm canh
Chợt ngày côi cút bóng mình vào ra.
 Mịt mù phương trời xa biền biệt
 Nợ duyên xưa còn hết, ai ơi !?...

Liệu em có nhớ tới tôi
 Một xa xăm giữa chín mười yêu thương?!

Không có nhận xét nào: