Bàn tay em nắm chặt tay anh
Tưởng đi suốt tận cùng hạnh phúc
Một thoáng giận hờn, một trời mơ mộng
Nước đen ngòm, nước cuốn băng băng
Công sức, mồ hôi, tình yêu, tất cả
Nháo nhào em anh, cửa nhà, chim muông , hoa lá...
Chìm nghỉm vào vô vọng kinh hoàng.
Không còn Anh hiện hữu giữa tan hoang
Không còn Em nắm tay anh thật chặt
Ngạt. Chúng ta cùng ngat.
Ngạt sóng thần, ngạt phóng xạ. Mọi người ơi
Đâu rồi? Nhật bản mười ngàn người .
Đâu rồi, Bao nhiêu người khác nữa
In đô nê xia, Tứ xuyên, Bra xin, Thái lan: sóng thần , núi lửa.
Sao đất mẹ hiền hòa là thảm họa...loài người ơi.
Tôi một mình ngồi đếm niềm vui
Ngồi đo những lo toan cuộc sống.
Chỉ thấy ngập tràn con người gồng mình trong tuyệt vong.
Sự sống ơi! Nặng trĩu những suy tư.
Ta sinh ra như búp lá, nhành hoa.
Rồi thảnh thốt giã từ cuộc sống.
Cứ tưởng con người là mạnh nhất
Sự xuẩn ngu đẩy đến họa diệt vong...
Trái đất không còn màu xanh.
Chim muông không còn cây lá.
Không còn khí trong lành , không còn nước lã
Cho ta thở bình yên.
Còn lưng trước xa hoa, khom cúi trước bạc tiền
Con người không còn yêu đất mẹ...
Đôt cháy rừng già , nhiễm ô vũ trụ .
Còn gì cho mai sau?
Không còn ở nơi đâu
Đất bằng nổi giận...
Em nắm tay anh thật chặt
Dù ta không còn nữa trên đời
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét