Thứ Sáu, 30 tháng 12, 2016

45 - KHUYA -TRÁCH MÌNH - CÔ ĐƠN - DỖI HỜN --TIỄN EM

KHUYA 

Khuya ơi,
Ai gọi / khuya ơi?
mưa / giọt vắn dài 
mệt mỏi
Chuông chùa / boong boong trẽ nải
Rách bươm lá chuối / vườn khuya.
Khuya ơi.
Bước chân nặng nề/lê thê phố vắng .

Ta nhìn theo vệt sáng
Chơi vơi
 Cánh dơi 
Cánh giơi đen xì
vơ gọn đám thiêu thân nhao lửa.
Đàn bọ xít hăng / ào từ kẽ lá.
ô uế không gian /xé vụn thời gian

Khuya
soi tóc bạc khô rang
 rạn chân chim khóe mắt.
thoảng nhớ một vầng mấy thắm 
 bâng quơ một khoé môi
Xa rồi

Khuya dịu dàng lời ru đưa nôi
khuya chở che bàn tay êm ái mẹ
Khuya ảo mờ vương ngang hạt lệ...

Khuya ơi
Khuya!


TRÁCH MÌNH

Sao chong chong mãi đêm nay
Bồn chồn ngồi đứng sự này tại ai?
Trời sụt sùi chẳng tại trời 
Đất đầm đìa nước, ngõ ngoài sân sau
Nỗi lòng càng nín càng đau
Dòng sông chin khúc nông sâu khó lường.
Khôn trăm nẻo, dại một đường 
Ai xui quàng vấn chuốc vương vào mình?
Đâu duyên, đâu nợ, đâu tình?
Dứt ra chẳng nỡ, chắp lành không đang.

Ta về kiếm chiếc đò ngang
Mái chèo cong bẻ sang làn nước cong !

CÔ ĐƠN

Trăng thượng tuần tong tả 
rời nửa trời thấp đằng Tây.
Gió heo may
Tháng Ba
nàng Bân may áo.

Khói hương, huyền ảo 
 xa xôi.

Ngôi sao cô đơn đêm le lói góc trời
Thiêu thân tự đốt mình trong lửa
Anh đèn khuya mờ tỏ 
Bóng ngắn dài
người trên phố
lặng câm.
...
Có con chim lao vào bụi gai rồi ẩn mình chờ chết dưới lá xanh
hạnh phúc mỉm cười thấy tìm mình dần tan trong máu đỏ 
Tình yêu đăng quang
Luật lệ chúa trời sụp đổ !
...
Người lặng lẽ đi về dang dở
trắng xóa miền ký ức phôi pha
vô định ngàn ngàn kiếp ngác ngơ
...
Người mịt mù mây trung du sỏi đá
gập ghềnh sạn chai bàn chân vất vả
khát vọng buốt chìm, 
gánh nặng trĩu vai.

Chiều nhặt hạt nắng rời
đêm chắt chiu khoảng lặng
gió gom hơi nồng ấm
khẽ khe ru ta bình yên

Trăng nghiêng nghiêng
ẩn mình long lanh sương giọt 
neo tháng Ba giá buốt
vụng về nàng Bân... chiếc áo dở dang...

Lối rẽ chia hai ngả mêng mang
Người lầm lụi về đầu sông xa lắc.
Người hiu quạnh nơi cuối trời hoang lạnh

Trống vắng.
Đến vô cùng!



DỖI HỜN

Người đi, đi những đâu đâu
Người về, đan nhớ tết sầu mà chi!
Lẻ loi bóng chiếc sương khuya
Tháng Giêng rét, tái tê gì mình ai.
"Tôi tưởng nước giếng sâu, tôi nối sợi thừng dài
Ai ngờ giếng cạn, phí hoài sợi dây''*
Cũng rằng: từ đó đến đây.
Xa xôi cách bấy canh chầy lê thê.
Lời thề chui ống cá trê.**
Mịt mù đôi nẻo hoa lê trắng đường.
Hoa cau vẫn ngát mùi hương 
Tầm xuân vẫn đỏ. Haỉ đường vẫn tươi.
Sắc đào vẫn thắm chưa phai
Mà Hồ Tây liễu loi thoi tội tình! 
Gió run sợi nắng mong manh
Mặt hồ sóng lớp dập dềnh chơi vơi.

Nét Xuân còn đậm rét đài.
Mai này rét lộc
Xin ai chớ về!


** Thành ngữ : " Thề : cá trê chui ống" ý nói trơn tuột , không đáng tin


Một mình lầm lũi Em đi.
Gạt ngang nước mắt XaChị về cùng đêm.
Dù không chân yếu tay mềm
Đất người dù lạ dù quen vẫn là ...
Quê là quê của người ta.
Đồng tiền hai mặt lẫn hòa đắng cay.
Đơn côi một góc trời Tây
Xa xôi bên ấy, bên này... Em ơi!

Tháng đi, ngày lặng lờ trôi,
Em tôi hai lọn tóc mai bạc dần.
Một năm có mấy mùa Xuân?
Tây Hồ bến lạnh tần ngần...nước xuôi.

Bụi mưa rắc kín nửa trời 
Mịt mờ lá rụng hoa rơi vơi đầy.

Thương em vóc hạc hao gầy.
Trĩu hai vai gánh tháng ngày xa xưa!
                                        


Không có nhận xét nào: