Thẳm xa lối lại, nẻo đi
Ngẩn ngơ nào biết nói gì cùng nhau
Núi thì cao, sông lại sâu
Đò xe cách trở, nhịp cầu chông chênh.
Ngồi buồn mình lại hỏi mình:
-Vu vơ một sợi duyên tình gì đây?!
Nửa vời tỉnh tỉnh - say say
Ngổn ngang nợ ấy, nghiệp này bởi đâu?
Gío sương tẩy trắng mái đầu
Bến thời gian bỗng hiện câu nguyện thề.
Ngọt ngào sớm, dịu dàng khuya
Ngàn mong ước: một giấc mơ xum vầy.
*
Bây giờ mình đấy, ta đây
Mái Tây Sương đã phủ đầy rêu xanh
Tầm Dương sông nước lênh đênh
Vầng trăng chia nửa, bồng bềnh trôi xa
*
Duyên chăng là? Nghiệp chăng là?
Ngàn năm ấy liệu còn ta vớí mình?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét