Trải qua bốn chục mùa đông
Tay cào nát cỏ mà không thấy người
Ngước trông Thành Cổ nghẹn lời
Sông Thạch Hãn vẫn lở bồi phận sông
Bao giờ mới điểm danh xong
Những mảnh xương vụn vùi trong đất này?
Trải chăn trải chiếu ra đây
Nằm cùng với đá với cây một thời
Con đom đóm chớp ngang trời
Phải anh thì nói một lời đi anh?
Từ trong rêu cỏ Cổ Thành.
Vọng ra nhịp bước quân hành thực hư
Sương khuya rụng buốt tâm tư
Thương cho kiếp lá mỏng như kiếp ngườii…
( Đặng Khánh Cường)
( copy từ trang fb Đặng Khánh Cường)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét