KHÔNG CÒN KỊP NỮA, EM ƠI,
( viết cho người đông chiêm)
Không còn kịp nữa, em ơi
Phao tuột tay rồi, ai cứu em đây?
Thuyền thủng đáy, diều đứt dây
Vô vọng em vẫy hai tay đẫm chàm
Cái thời đốt lửa, vung tàn
Trời cao, ai đã giăng màn vì ai?
Vàng kho... khôn tránh nạn tai
Ghế cao... khôn giữ dặm dài em qua.
Ngửa nghiêng sáu mặt thò lò
Từ chót vót đắm trấu tro tầng tầng
Gương trong bỗng hoá bụi lầm
Nào đâu Tâm, nào đâu Tầm.
Có / không?
Thói tham đã bén hơi đồng
Thì vét bể, thì lấp sông cũng ừ.
À ơi...
mếu máo mẹ ru
mếu máo mẹ ru
Đồng chiêm chìm nổi lập lờ khố dây
*
*
Muộn rồi kiếp nghiệp mỏng dầy
Vói đôi tay níu tháng ngày quặn đau.
Hat Cat 24/03/2018
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét