( nguồn: (Trong báo “Hương trầm”, chuyên san Sách Xuân Ất Dậu,1945)
Nhà xuất bản: Duy Tân thư xã Bài thơ đứng trọn trang 23).
Bùi Hạnh Cẩn
( nữ sĩ Viên Ca gửi cho Hạt Cat)
Tôi giờ cuồng sỹ ba gian nhỏ,
Hồn trẻ hằng mơ bốn hướng trời
Cha mẹ sinh trai treo trước cửa
Cung dâu một cánh cắm tên gồi
Ý mong khôn lớn con mình sẽ
Gánh vác cung tên giả nợ đời.
Ấy ai đồng ruộng săn hươu đấy?
Ném bút! Tôi mà ném bút tôi?
Vả chăng ném bút mà nên nghiệp
Sĩ tử ngày nay ném hết rồi!
Phú cũ nhớ câu “văn vũ dốt”
Vốn đâu buôn bán buổi giao thời?
Chắp đôi tay nhỏ nhìn thiên hạ
Lạy Phật! trần tâm có kiếp hôi?
Chúng sinh hết thảy chưa thành Phật
Bể khổ mang mang cát có bồi?
Ai sẽ giồng dâu trên bãi cát?
Cho nàng Chức nữ dệt luân hồi?
Nàng là con gái trời cho đẹp
Tuổi mới mười lăm đã đẹp rồi
Tóc mây một mớ dài thương nhớ
Xuân đến tay ngà tập rẽ ngôi
Môi son chợt hé mùa hoa mới
Nghiêng nước, nghiêng thành, nghiêng cả đôi
Mắt xanh vương vấn ba nghìn cõi
Chắc chả bao giờ vương vấn tôi.
Hỡi ơi! Nhan sắc ngàn năm cũ
Cũng đã từng phen khổ hải rồi!
Trời cao Chức nữ không nhan sắc
Đâu phải đêm Ngân khóc bến trời!
Cung Hán Chiêu Quân đừng mỹ mạo
Sang Hồ hận ấy thủa nào nguôi!
Quý phi làm gái quê mùa trọn
Đã chẳng hàm oan liễu Mã ngôi!
Công chúa Huyền Trân mà xấu xí
Thân ngà đâu ngủ tháp dân Hời!
Nàng là con gái trời cho đẹp
Đừng mộng vàng châu để khổ người
Đẹp đến bao nhiêu mà mệnh bạc
Thêm lời thơ hận khóc hoa rơi
Hoa rơi hương tản trăm ngàn hướng
Có nhập Thiên Thai chuốc chén mời?
Nàng là con gái trời cho đẹp
Hẳn cũng là con gái của trời
Tôi nhớ Hai Bà Trưng nữ trước
Với thời oanh liệt quá xa xôi
Phận gái múa gươm qua vận nước
Sóng hồ Lãng Bạc lệ đầy vơi!
Anh hùng chỉ luận qua thua được
Sông Hát bây giờ hận chửa xuôi!
Cột đồng ví có nghìn thu nữa
Cũng thẹn ba năm gái Việt rồi!
Sử xanh đọc lắm thêm buồn lắm
Thép bút nằm im mộng … Hỡi ơi!
Nàng là con gái trời cho đẹp
Đẹp nết còn hơn chỉ đẹp người
Vả chăng kim cổ bàn con gái
Quý đức mà thôi! Chả quý tài!
Từng nghe: “Cắt đứt tơ khung cửi”
Mà dạy con nên “thánh vạn đời”
Chưa nghe kiều diễm tài son phấn
Mà dạy con nên “địch vạn người”
Giờ đây tôi biết tôi càng nói
Người thế gian nay trách lắm lời.
Nàng là con gái trời cho đẹp
Dù chẳng bao giờ quen biết tôi
Ví không sớm liệu thân đài các
Thì mấy vàng châu chả đổi dời
Má đào mai mốt không hồng nữa
Môi nhạt màu son, sắc kém tươi
Thu quạnh Tầm Dương giăng gió lạnh
Não nùng sông nước kiếp hoa rơi
Áo xanh duyên gặp hoàn lương được
Đã ngán thân bèo ướt nổi trôi!
Tôi giờ cuồng sĩ ba gian nhỏ
Gần bến sông Hoàng xa núi Gôi
Ngà ngà mời rượu dăm anh bạn:
- Anh cánh chim bằng vạn dậm khơi
Tôi dẫu vì danh nhưng bút mực
Trọn đời há có vị nàng thôi!
Xuân 1945
B.H.C
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét